Cảm nhận thức ăn

“Khi ăn hay uống, trở thành hương vị của thức ăn hay đồ uống, và được rót đầy.”

 

Chúng ta liên tục ăn mọi thứ; chúng ta không thể sống mà không có chúng. Nhưng chúng ta ăn chúng một cách rất vô ý thức, tự động, như robot. Nếu hương vị không được sống, bạn chỉ tọng vào. Ăn chậm thôi, và nhận biết về hương vị. Và chỉ khi bạn ăn chậm bạn mới có thể nhận biết. Đừng chỉ liên tục nuốt mọi thứ. Thưởng thức chúng một cách không vội vàng và trở thành hương vị. Khi bạn cảm thấy ngọt, trở thành vị ngọt đó. Và thế thì nó có thể được cảm trên khắp thân thể – không chỉ trong mồm, không chỉ trên lưỡi, nó có thể được cảm thấy trên khắp thân thể! Vị ngọt nào đó – hay bất kì cái gì khác – đang lan toả theo những gợn sóng. Bất kì cái gì bạn ăn, cảm thấy hương vị và trở thành hương vị.

Đây là cách mật tông dường như mâu thuẫn hoàn toàn với các tín ngưỡng khác. Người Jaina nói, “Không hương vị – aswad.” Mahatma Gandhi đã làm nó thành qui tắc trong đạo tràng của ông ấy – “Aswad: không thưởng thức bất kì cái gì. Ăn, nhưng không thưởng thức; quên hương vị đi. Việc ăn là cần thiết, nhưng làm nó theo cách máy móc. Thưởng thức là ham muốn, cho nên không thưởng thức.” Mật tông nói thưởng thích nó nhiều nhất có thể được; là nhạy cảm hơn, sống hơn. Và không chỉ nhạy cảm – trở thành hương vị.

Với aswad, với không hương vị, các giác quan của bạn sẽ bị làm u mê đi. Chúng sẽ trở nên ngày càng ít nhạy cảm. Và với ít nhạy cảm, bạn sẽ không có khả năng cảm thấy thân thể bạn, bạn sẽ không có khả năng cảm thấy cảm giác của bạn. Thế thì bạn sẽ chỉ vẫn còn được định tâm trong đầu. Việc được định tâm này trong đầu là chia chẻ. Mật tông nói đừng tạo ra bất kì phân chia nào bên trong bản thân bạn. Thưởng thức là hay; có nhạy cảm là hay. Và nếu bạn nhạy cảm hơn bạn sẽ sống động hơn, và nếu bạn sống động hơn, thế thì nhiều sự sống hơn sẽ đi vào trong con người bên trong của bạn. Bạn sẽ mở hơn.

Bạn có thể ăn mọi thứ mà không thưởng thức; điều đó không khó. Bạn có thể chạm ai đó mà không chạm; điều đó không khó. Chúng ta đã làm điều đó. Bạn bắt tay ai đó mà không chạm vào người đó vì để chạm, bạn phải đi tới tay, bạn phải chuyển tới tay. Bạn phải trở thành ngón tay và lòng bàn tay của bạn dường như bạn, linh hồn của bạn, đã đi tới tay. Chỉ thế thì bạn mới có thể chạm. Bạn có thể cầm tay ai đó trong tay bạn và rút lại. Bạn có thể rút lại; thế thì bàn tay chết có đó. Nó dường như là chạm, nhưng nó không chạm.

Chúng ta không chạm! Chúng ta sợ chạm vào ai đó bởi vì một cách biểu tượng cái chạm đã trở thành có tính dục. Bạn có thể đứng trong đám đông, trong tầu điện, trong khoang xe lửa, chạm vào nhiều người, nhưng bạn không chạm vào họ và họ không chạm vào bạn. Chỉ thân thể có đó trong tiếp xúc, nhưng bạn được rút lại. Và bạn có thể cảm thấy sự khác biệt: nếu bạn thực sự chạm ai đó trong đám đông, người đó sẽ cảm thấy khó chịu. Thân thể bạn có thể chạm, nhưng bạn phải không di chuyển vào thân thể đó. Bạn phải vẫn còn tách rời – dường như không trong thân thể này, dường như chỉ có thân thể chết chạm vào.

Sự vô nhạy cảm này là xấu. Nó là xấu bởi vì bạn đang phòng thủ bản thân bạn chống lại sự sống. Bạn sợ chết quá nhiều, và bạn sẵn sàng chết. Bạn không cần thực sự sợ vì không ai sẽ chết; bạn đã chết rồi. Và đó là lí do tại sao bạn sợ – vì bạn đã không sống. Bạn đã bỏ lỡ sống và chết đang tới.

Một người là “sống động” sẽ không sợ chết vì người đó đang sống. Khi bạn thực sự sống không có sợ chết. Bạn thậm chí có thể sống cái chết. Khi chết tới, bạn sẽ nhạy cảm với nó tới mức bạn sẽ thích thú nó. Nó sẽ là kinh nghiệm lớn. Nếu bạn sống động bạn thậm chí có thể chết, và thế thì chết không còn đó nữa. Nếu bạn thậm chí có thể sống cái chết, nếu bạn thậm chí có thể nhạy cảm với thân thể chết của bạn khi bạn rút về trung tâm và tan biến, nếu bạn có thể sống ngay cả điều này, thế thì bạn đã trở thành bất tử.

Khi ăn hay uống, trở thành hương vị của thức ăn hay đồ uống, và được rót đầy bởi hương vị này:” Khi uống nước, cảm thấy cái mát mẻ. Nhắm mắt lại, uống nó thật chậm, thưởng thức nó. Cảm thấy cái mát và cảm thấy rằng bạn đã trở thành cái mát đó, vì cái mát đang được truyền sang bạn từ nước; nó đang trở thành một phần của thân thể bạn. Mồm bạn đang chạm, lưỡi bạn đang chạm, và cái mát được truyền qua. Cho phép nó xảy ra cho toàn thể thân thể bạn. Cho phép các gợn sóng của nó lan toả, và bạn sẽ cảm thấy cái mát khắp thân thể bạn. Theo cách này sự nhạy cảm của bạn có thể phát triển, và bạn có thể trở nên sống động hơn và được rót đầy hơn.

Chúng ta bị thất vọng, cảm thấy trống vắng, trống rỗng, và chúng ta liên tục nói rằng cuộc sống là trống rỗng. Nhưng chúng ta là lí do tại sao nó trống rỗng. Chúng ta không rót đầy nó và chúng ta không cho phép bất kì cái gì rót đầy nó. Chúng ta có áo giáp quanh chúng ta – áo giáp phòng thủ. Chúng ta sợ là mong manh, cho nên chúng ta liên tục phòng thủ chống lại mọi thứ. Và thế thì chúng ta trở thành những nấm mồ – thứ chết.

Mật tông nói là sống động, sống động hơn đi, vì sống là Thượng đế. Không có Thượng đế khác hơn sự sống. Sống động hơn đi, và bạn sẽ thiêng liêng hơn. Là sống động toàn bộ, và không có chết cho bạn.

 

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”