Mật tông nói, cố hiểu toàn thể hoạt động này của tâm trí, và thế thì điều tốt là không tranh đấu, thế thì điều tốt là tuôn chảy như bạn vậy và chấp nhận nó. Chúng ta sợ vì nếu chúng ta chấp nhận, thế thì làm sao chúng ta sẽ thay đổi? Và mật tông nói, chấp nhận là siêu việt. Bạn đã cố tranh đấu và bạn đã không thay đổi. Nhìn vào toàn thể cuộc sống, phân tích nó, và nếu bạn trung thực bạn sẽ thấy rằng bạn đã không thay đổi chút nào, không đổi một li. Đi lùi lại thời thơ ấu của bạn mà xem. Phân tích toàn thể cuộc đời bạn, và không thành vấn đề bạn có thể nói và nghĩ cái gì, cuộc sống đích xác, thực tại vẫn còn y nguyên. Và bạn đã từng tranh đấu liên tục. Không cái gì xảy ra từ nó.
Cho nên bây giờ thử mật tông xem sao. Mật tông nói, không tranh đấu; không ai đã bao giờ thay đổi bằng tranh đấu. Chấp nhận đi! Thế thì không có vấn đề về mê đắm là gì và kìm nén là gì, và brahmacharya là gì và cái này và cái kia là gì. Thế thì không có vấn đề! Bất kì cái gì hiện hữu, bạn chấp nhận nó và chảy cùng nó. Bạn làm tan biến sự chống cự bản ngã của bạn, bạn thảnh thơi trong sự tồn tại và đi tới bất kì chỗ nào nó dẫn tới. Nếu định mệnh của sự tồn tại là ở chỗ bạn được ngụ ý là con vật, thế thì, mật tông nói, là con vật đi.
Cái gì sẽ xảy ra từ nó và nó xảy ra thế nào? Mật tông nói, biến đổi toàn bộ xảy ra – vì một khi bạn chấp nhận, phân chia bên trong tan biến, bạn trở thành một. Thế thì không có hai trong bạn – thánh nhân và con vật, thánh nhân kìm nén con vật và con vật tống thánh nhân sang bên mọi khoảnh khắc. Thế thì không có hai trong bạn: bạn trở thành một.
Và tính một này cho năng lượng. Mọi năng lượng của bạn bị phí hoài trong tranh đấu và xung đột bên trong. Việc chấp nhận này làm cho bạn thành một. Bây giờ không có con vật kẻ bị kết án và không có thánh nhân người được ca ngợi. Bạn là bất kì cái gì bạn đang là. Bạn đã chấp nhận nó, bạn đã thảnh thơi cùng nó, cho nên năng lượng của bạn trở thành một. Thế thì bạn là cái toàn thể và không bị phân chia chống lại bản thân bạn.
Tính toàn thể này là biến đổi giả kim thuật. Với tính toàn thể này bạn có năng lượng. Bây giờ bạn không làm phí hoài cuộc sống của bạn. Không có xung đột bên trong; bạn thoải mái bên trong. Năng lượng này mà bạn thu được qua không xung đột trở thành nhận biết của bạn.
Năng lượng có thể di chuyển theo hai chiều. Nếu nó di chuyển trong tranh đấu, bạn đang làm phí hoài nó mọi ngày. Nếu nó tích luỹ và không có tranh đấu, một khoảnh khắc tới cũng giống như khi bạn liên tục đun nước tới một trăm độ: thế thì nước trở thành cái gì đó khác, nó bay hơi. Thế thì nó không còn là lỏng nữa, nó trở thành khí. Nó sẽ không trở nên được biến đổi ở chín mươi chín độ. Nó sẽ trở nên được biến đổi chỉ ở một trăm độ.
Cùng điều này xảy ra ở bên trong. Bạn đang phí hoài năng lượng của bạn mọi ngày, và điểm bay hơi không bao giờ tới. Nó không thể tới được vì năng lượng không được tích luỹ chút nào. Một khi tranh đấu bên trong không có đó, năng lượng liên tục tích luỹ và bạn cảm thấy ngày càng mạnh hơn.
Nhưng không phải bản ngã: bản ngã cảm thấy mạnh chỉ khi tranh đấu. Khi không có tranh đấu, bản ngã trở thành bất lực. Bạn cảm thấy mạnh, và cái “bạn” đó là điều khác toàn bộ. Bạn không thể biết được về nó chừng nào bạn chưa là toàn thể. Bản ngã tồn tại với các mảnh mẩu, phân chia. Cái “bạn” này, cái ngã hay điều chúng ta gọi là atman, chỉ tồn tại khi không có phân chia, không có tranh đấu bên trong. `Atman’ ngụ ý cái toàn thể; `Ngã’ ngụ ý năng lượng không phân chia.
Một khi năng lượng này không bị phân chia, nó liên tục tích luỹ. Bạn đang tạo ra nó mọi ngày, sinh lực được tạo ra trong bạn, nhưng bạn đang làm phí hoài nó trong tranh đấu. Cùng năng lượng này đi tới điểm nó trở thành nhận biết – điều này là tự động. Mật tông nói, điều này là tự động. Một khi bạn biết cách là toàn thể, bạn sẽ trở nên ngày càng nhận biết hơn, và một ngày sẽ tới khi toàn thể năng lượng của bạn sẽ được biến đổi thành nhận biết.
Khi năng lượng được biến đổi thành nhận biết nhiều điều xảy ra, vì thế thì năng lượng không thể chuyển vào dục. Khi nó có thể chuyển lên chiều cao hơn, nó sẽ không chuyển vào chiều thấp hơn. Năng lượng của bạn liên tục chuyển vào chiều thấp hơn vì không có chiều cao hơn cho bạn. Và bạn không có mức năng lượng nơi nó có thể chuyển vào chiều cao hơn, cho nên nó chuyển vào dục. Nó chuyển vào dục và bạn trở nên sợ nó, cho nên bạn tạo ra ý tưởng về brahmacharya và bạn trở thành bị phân chia. Thế thì bạn trở nên ngày một ít năng lượng hơn. Bạn đang làm phí năng lượng!
Đây là kinh nghiệm rất có hiệu lực – rằng khi bạn yếu bạn cảm thấy nhiều dục tính hơn. Điều này có vẻ tuyệt đối ngớ ngẩn theo thuật ngữ sinh học, vì sinh học sẽ nói rằng khi bạn có năng lực dục hơn bạn sẽ cảm thấy nhiều dục tính hơn. Nhưng điều này không phải là hoàn cảnh. Khi bạn yếu, ốm, bạn sẽ cảm thấy nhiều dục tính hơn. Khi bạn mạnh khoẻ và hạnh phúc tinh tế có đó, bạn sẽ không cảm thấy dục tính thế.
Và phẩm chất của dục cũng sẽ khác. Khi bạn yếu, dục tính sẽ là một loại bệnh và cái vòng luẩn quẩn sẽ được tạo ra. Qua dục bạn sẽ trở nên yếu hơn, và bạn càng trở nên yếu hơn bạn sẽ càng cảm thấy nhiều dục tính hơn. Và dục sẽ trở thành có tính chất não; nó sẽ chuyển vào đầu bạn.
Khi bạn mạnh khoẻ, khi hạnh phúc có đó, khi bạn cảm thấy phúc lạc, được thảnh thơi, bạn không dục tính thế. Thế thì cho dù dục xuất hiện, nó không là bệnh. Thay vì thế, nó là sự tuôn tràn. Phẩm chất khác toàn bộ có đó. Khi dục là sự tuôn tràn, nó chỉ là yêu diễn đạt bản thân nó qua năng lượng sinh học. Nó tạo ra việc chia sẻ sâu, tiếp xúc sâu qua năng lượng sinh học. Nó là một phần của yêu.
Khi bạn yếu và dục không tuôn tràn, nó là bạo hành chống lại bản thân bạn, và khi nó là bạo hành chống lại bản thân bạn nó không bao giờ là yêu. Người yếu có thể có dục, nhưng dục của người đó không bao giờ là yêu. Nó có tính cưỡng hiếp ít nhiều – và cưỡng hiếp với cả hai bên; với bản thân người đó nó cũng là cưỡng hiếp. Nhưng thế thì cái vòng luẩn quẩn được tạo ra: người đó càng cảm thấy yêu, người đó càng cảm thấy dục tính nhiều hơn.
Nhưng tại sao điều này xảy ra? Sinh học không có giải thích cho nó, nhưng mật tông có giải thích. Mật tông nói rằng dục là thuốc giải độc chống lại chết. Dục là thuốc giải độc chống lại chết! Dục có nghĩa là sống cho xã hội. Bạn có thể chết, nhưng sống sẽ tiếp tục. Cho nên bất kì khi nào bạn cảm thấy yếu, chết là ở gần, mật tông nói rằng thế thì dục sẽ trở thành rất quan trọng vì bạn có thể chết bất kì khoảnh khắc nào. Tầng năng lượng của bạn đã đi xuống. Bạn có thể chết vào bất kì khoảnh khắc nào, cho nên mê đắm trong dục để cho ai đó có thể sống. Sống phải tiếp diễn.
Với mật tông, người già nhiều dục tính hơn người trẻ. Và điều này là sáng suốt rất sâu. Người trẻ có năng lực dục nhiều hơn, nhưng không có dục tính thế; người già kém năng lực dục hơn, nhưng nhiều dục tính hơn. Cho nên nếu chúng ta có thể đi vào tâm trí của người già, thế thì chúng ta có thể biết cái gì đang xảy ra.
Khi có liên quan tới năng lượng dục, nó là ít hơn trong người già, nhiều hơn trong người trẻ. Nhưng khi có liên quan tới tính dục – tính dục ngụ ý suy nghĩ về dục – nó là nhiều ở người già hơn ở người trẻ. Chết đang tới gần và dục là thuốc giải độc của chết, cho nên bây giờ năng lượng yếu đi sẽ muốn tạo ra người nào đó. Sống phải tiếp tục. Sống không quan tâm tới bạn, sống quan tâm tới bản thân nó. Đây là cái vòng luẩn quẩn.
Và cùng điều này xảy ra theo thứ tự đảo ngược nữa. Nếu bạn đang tuôn tràn với năng lượng, dục trở thành ngày càng ít quan trọng và yêu trở thành ngày càng quan trọng hơn. Và thế thì dục có thể xảy ra chỉ như một phần của yêu, như việc chia sẻ sâu sắc. Chia sẻ sâu nhất có thể là năng lượng sinh học vì đó là sinh lực. Với bất kì người nào bạn yêu, bạn muốn cho cái gì đó. Cho là một phần của yêu, trong yêu bạn cho mọi thứ. Món quà lớn nhất có thể là sinh lực của bản thân bạn. Trong yêu, dục trở thành món quà sâu sắc của sinh lực, của sống. Bạn đang cho một phần của bản thân bạn.
Thực sự, trong mọi hành động dục bạn đang cho bản thân bạn một cách toàn bộ. Thế thì cái vòng khác được tạo ra: bạn càng cảm thấy yêu, bạn càng trở nên mạnh. Bạn càng cảm thấy yêu, bạn càng chia sẻ yêu, thế thì bạn càng trở nên mạnh hơn vì trong yêu bản ngã bị tan biến. Trong yêu bạn phải chảy cùng cuộc sống.
Bạn không cần chảy cùng cuộc sống trong chính trị. Thay vì thế, bạn sẽ là kẻ khờ nếu bạn chảy cùng cuộc sống trong chính trị, vì ở đó bạn phải ép buộc bản thân bạn chống lại cuộc sống; chỉ thế thì bạn mới có thể vươn lên trong chính trị. Nếu bạn đang làm kinh doanh bạn sẽ là kẻ khờ nếu bạn chảy cùng cuộc sống. Bạn sẽ không ở đâu cả, vì bạn phải tranh đấu, bạn phải cạnh tranh, bạn phải bạo hành. Càng bạo hành và càng điên hơn, bạn sẽ càng thành công hơn ở đó. Nó là cuộc vật lộn.
Chỉ trong yêu không có cạnh tranh, không tranh đấu, không bạo hành. Bạn thành công trong yêu chỉ khi bạn buông xuôi. Cho nên yêu là thứ phản thế giới duy nhất trên thế giới, thứ phản thế giới duy nhất trên thế giới. Và nếu bạn đang trong yêu bạn sẽ trở nên ngày một toàn thể hơn, không bị phân chia; nhiều năng lượng hơn sẽ được tích luỹ. Năng lượng càng nhiều, dục tính sẽ càng ít. Và một khoảnh khắc tới khi năng lượng đi tới điểm mà biến đổi xảy ra, và năng lượng trở thành nhận biết. Dục biến mất, và chỉ lòng tốt yêu thương, từ bi, còn lại.
Phật có ánh sáng rực rỡ của từ bi yêu thương; đây là năng lượng dục đã được biến đổi. Nhưng bạn không thể đạt tới nó qua tranh đấu, vì tranh đấu tạo ra phân chia và phân chia làm bạn có tính dục nhiều hơn. Đây là sáng suốt của mật tông – tuyệt đối khác với bất kì cái gì bạn có thể đã từng nghĩ về dục và brahmacharya. Chỉ qua mật tông mà brahmacharya thực, thuần khiết và hồn nhiên thực mới xảy ra. Nhưng thế thì nó không là kết quả, nó là hệ quả. Nó đi theo chấp nhận toàn bộ.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”