Đặt điều kiện

Điều này bao giờ cũng còn lại là vấn đề cơ bản: làm sao thay đổi cái gì đó khác, làm sao thay đổi âm thanh phủ định thành âm thanh khẳng định. Bạn không thể làm được đâu! Nếu bạn có tính khẳng định, thế thì không phủ định nào dành cho bạn. Nếu bạn có tính phủ định, thế thì mọi thứ sẽ là phủ định với bạn. Bạn là nguồn của mọi thứ tồn tại quanh bạn; bạn là người sáng tạo ra thế giới riêng của bạn. Và chúng ta không sống trong một thế giới, nhớ lấy. Có nhiều thế giới như có ngần ấy tâm trí. Từng tâm trí đang sống trong thế giới riêng của nó; nó tạo ra thế giới.

Cho nên nếu mọi thứ có vẻ phủ định và mọi thứ có vẻ có tính phá huỷ và mọi thứ có vẻ thù địch, chống lại bạn, đó là vì bạn không có trung tâm khẳng định trong bạn. Cho nên đừng nghĩ về làm sao thay đổi tiếng ồn phủ định. Nếu bạn cảm thấy sự phủ định quanh bạn, điều đó đơn giản chỉ ra bạn là phủ định bên trong. Thế giới chỉ là chiếc gương, và bạn được phản xạ trong nó.

Tôi đã ở trong nhà nghỉ trong làng. Đó là một làng rất nghèo, nhưng nó đầy chó. Chúng tụ tập ban đêm quanh nhà nghỉ; chắc đó phải đã là thói quen thông thường của chúng. Nhà nghỉ này là một chỗ tốt – cây lớn, bóng mát, và chúng phải đã nghỉ ở đó mọi đêm. Cho nên tôi ở đó, và một ông mục sư của một bang đặc biệt cũng ở đó. Ông mục sư trở nên rất rối loạn vì lũ chó sủa, tạo ra nhiều phiền phức. Nửa đêm trôi qua và ông mục sư không thể ngủ được, cho nên ông ấy tới tôi.

Ông ấy nói, “Ông có ngủ được không?” Tôi đã ngủ say, cho nên ông ấy tới gần tôi, đánh thức tôi và hỏi tôi, “Xin ông nói cho tôi làm sao ông có thể rơi vào giấc ngủ giữa những tiếng ồn khắp xung quanh như thế. Ít nhất hai mươi tới ba mươi con chó có đó, và chúng đánh nhau và sủa và sủa và làm mọi thứ mà lũ chó thường vẫn làm. Vậy tôi phải làm gì? Tôi không thể ngủ được, và tôi mệt mỏi thế sau cuộc hành trình cả ngày. Nếu tôi không ngủ được, sẽ khó khăn cho tôi, Hôm sau tôi lại phải đi một tua nữa, và tôi sẽ ra đi từ sáng sớm. Giấc ngủ dường như không tới, và tôi đã thử mọi phương pháp mà tôi đã học và đã nghe nói – tụng mật chú, cầu nguyện Thượng đế, v.v. Tôi đã làm mọi thứ, nhưng chẳng cái gì xảy ra, cho nên phải làm gì bây giờ?”

Thế là tôi bảo ông ấy, “Lũ chó đó không tụ tập ở đây vì ông hay để quấy rối ông đâu. Chúng thậm chí không nhận biết rằng ông mục sư ở đây; chúng không đọc báo. Chúng hoàn toàn dốt nát. Chúng không ở đây một cách có chủ định, chúng không quan tâm tới ông đâu. Chúng đang làm việc của chúng. Sao ông lại bị rối loạn?”

Thế là ông ấy nói, “Sao tôi không rối được? Làm sao không rối được? Sủa gì mà lắm thế, làm sao tôi đi ngủ được?”

Thế là tôi bảo ông ấy, “Đừng đánh nhau với việc sủa. Ông đang đánh nhau đấy – đó là vấn đề, không phải tiếng ồn đâu. Tiếng ồn không quấy rối ông, ông đang quấy rối bản thân ông vì tiếng ồn. Ông đang chống lại tiếng ồn, cho nên ông ra điều kiện. Ông đang nói, ‘Nếu lũ chó này thôi sủa, thế thì mình sẽ ngủ.’ Chó không nghe lời ông đâu. Ông đặt điều kiện rồi. Ông cảm thấy rằng nếu điều kiện này được đáp ứng, thế thì ông có thể ngủ. Điều kiện này đang quấy rối ông. Chấp nhận lũ chó đi! Đừng làm ra điều kiện rằng ‘Nếu chúng nó thôi sủa, thế thì mình sẽ ngủ.’ Chỉ chấp nhận thôi.

“Chó có đó và chúng đang sủa; đừng chống lại, đừng tranh đấu, đừng cố quên những tiếng ồn đó. Chấp nhận chúng và lắng nghe chúng, chúng là hay. Đêm im lặng thế, và chúng sủa sống động thế – chỉ lắng nghe. Điều này sẽ là mật chú, mật chú đúng: chỉ lắng nghe chúng.”

Thế là ông ấy nói, “Được rồi! Tôi không tin điều đó sẽ giúp ích, nhưng chẳng có gì khác để làm, tôi sẽ thử.” Ông ấy rơi vào giấc ngủ, và lũ chó vẫn sủa. Đến sáng ông ấy nói, “Điều này thật kì diệu. Tôi chấp nhận chúng; tôi rút lại điều kiện của tôi, tôi lắng nghe. Những con chó đó trở thành rất có tính nhạc, và việc sủa của chúng, tiếng ồn của chúng, đã không quấy rối. Thay vì thế, nó trở thành một loại lời ru, và tôi rơi vào giấc ngủ vì nó.”

Điều đó tuỳ thuộc vào tâm trí bạn. Nếu bạn có tính khẳng định, thế thì mọi thứ trở thành khẳng định. Nếu bạn có tính phủ định, thế thì mọi thứ biến thành phủ định, mọi thứ trở thành xấu. Cho nên xin nhớ điều này – không chỉ về tiếng ồn, mà về mọi thứ trong cuộc sống. Nếu bạn cảm thấy rằng cái gì đó phủ định tồn tại quanh bạn, đi và tìm nguyên nhân ở bên trong. Nó là bạn. Bạn phải mong đợi cái gì đó, bạn phải ham muốn cái gì đó, bạn phải làm ra điều kiện nào đó.

Sự tồn tại không thể bị buộc phải đi theo bạn; nó chảy theo cách riêng của nó. Nếu bạn có thể chảy cùng nó, bạn sẽ là khẳng định. Nếu bạn tranh đấu với nó, bạn sẽ trở thành phủ định và toàn thể vũ trụ quanh bạn sẽ biến thành phủ định.

Điều đó cũng giống như một người cố nổi ngược dòng: thế thì dòng nước là phủ định. Nếu bạn cố nổi ngược dòng trong con sông, thế thì con sông sẽ dường như là phủ định và bạn sẽ cảm thấy rằng sông đang tranh đấu với bạn, rằng sông đang đẩy bạn xuôi dòng. Sông đang cố chuyển bạn xuôi dòng, không ngược dòng, cho nên sẽ dường như là sông đang tranh đấu với bạn. Sông hoàn toàn vô nhận biết về bạn, vô nhận biết một cách phúc lạc. Và điều đó là tốt; bằng không sông sẽ phải đi vào nhà thương điên. Sông không tranh đấu với bạn, bạn đang tranh đấu với sông. Bạn đang cố nổi ngược dòng.

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”