Âm thanh bao giờ cũng hiện diện. Có thể ở chợ hay có thể ở nơi ẩn cư Himalaya: âm thanh có đó. Ngồi im lặng, và với âm thanh có cái gì đó rất đặc biệt. Bất kì khi nào có âm thanh, bạn là trung tâm. Mọi âm thanh đều tới bạn từ mọi nơi, từ mọi hướng.
Với việc nhìn, với mắt, điều này không là như vậy. Việc nhìn là tuyến tính. Tôi thấy bạn – thế thì có một đường đi tới bạn. Âm thanh đi vòng quanh, nó không tuyến tính. Cho nên mọi âm thanh tới theo vòng tròn và bạn ở trung tâm. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, bạn bao giờ cũng là trung tâm của âm thanh. Với âm thanh, bạn bao giờ cũng là Thượng đế, trung tâm của toàn thể vũ trụ. Mọi âm thanh đều đi tới bạn, chuyển tới bạn, theo vòng tròn.
Nếu bạn đang ngồi bên cạnh thác đổ, nhắm mắt lại và cảm thấy âm thanh khắp xung quanh bạn, rơi lên bạn từ mọi phía, tạo ra một trung tâm trong bạn từ mọi phía. Tại sao có nhấn mạnh này vào việc cảm thấy rằng bạn ở trung tâm? Vì trong trung tâm không có âm thanh. Trung tâm là không có âm thanh, đó là lí do tại sao bạn có thể nghe thấy âm thanh; bằng không bạn không thể nghe thấy chúng. Âm thanh không thể nghe thấy âm thanh khác. Vì bạn là vô âm tại trung tâm, bạn có thể nghe thấy âm thanh. Trung tâm là tuyệt đối im lặng. Đó là lí do tại sao bạn có thể nghe thấy âm thanh đi vào bạn, đi tới bạn, xuyên thấu bạn, bao quanh bạn.
Nếu bạn có thể tìm ra trung tâm ở đâu, trường trong bạn ở đâu nơi mọi âm thanh kéo tới, đột nhiên âm thanh sẽ biến mất và bạn sẽ đi vào trong cái vô âm. Nếu bạn có thể cảm thấy trung tâm nơi mọi âm thanh đều được nghe thấy, có siêu việt bất thần của ý thức. Khoảnh khắc này bạn sẽ nghe thấy toàn thế giới được rót đầy bằng âm thanh, và khoảnh khắc khác nhận biết của bạn sẽ đột nhiên quay vào trong và bạn sẽ nghe thấy vô âm, trung tâm của sống.
Một khi bạn đã nghe thấy điều đó, thế thì không âm thanh nào có thể quấy rối bạn. Nó tới với bạn, nhưng nó không bao giờ đạt tới bạn. Nó bao giờ cũng tới bạn, nhưng nó không bao giờ đạt tới bạn. Có một điểm mà không âm thanh nào đi vào. Điểm đó là bạn. Làm việc đó ở chợ, không có chỗ khác như chợ. Nó được rót đầy nhiều âm thanh thế, âm thanh điên khùng. Nhưng đừng bắt đầu nghĩ về âm thanh – rằng điều này là tốt và điều kia là xấu, và điều này quấy rối và điều kia rất hay và hài hoà. Bạn không phải nghĩ về âm thanh, bạn đơn giản phải nghĩ về trung tâm. Bạn không phải nghĩ về mọi âm thanh đi tới bạn – liệu nó có là tốt, xấu, hay. Bạn chỉ phải nhớ rằng bạn là trung tâm và mọi âm thanh đang di chuyển tới bạn – mọi âm thanh, dù bất kì loại gì.
Âm thanh không được nghe trong tai, tai không thể nghe thấy chúng. Tai chỉ làm việc truyền, và trong việc truyền chúng cắt bỏ đi nhiều thứ là vô dụng với bạn. Chúng chọn lọc, chúng lựa chọn, và thế rồi những âm thanh đó đi vào bạn. Bây giờ tìm ra ở bên trong trung tâm của bạn ở đâu. Tai không phải là trung tâm, bạn đang nghe từ đâu đó sâu bên dưới. Tai đơn giản gửi cho bạn những âm thanh được lựa chọn. Bạn ở đâu? Trung tâm của bạn ở đâu?
Nếu bạn làm việc với âm thanh, thế thì sớm hay muộn bạn sẽ bị ngạc nhiên – vì trung tâm này không ở trong đầu. Nó có vẻ như ở trong đầu vì bạn chưa bao giờ nghe các âm thanh, bạn đã nghe chỉ các lời. Với lời cái đầu là trung tâm, với âm thanh nó không là trung tâm. Đó là lí do tại sao ở Nhật Bản họ nói rằng con người nghĩ không qua đầu, mà qua bụng – vì họ đang từng làm việc với âm thanh trong thời gian lâu.
Bạn có thể tạo ra âm thanh chỉ bằng việc dùng ngón tay của bạn, hay với bất kì cái gì bịt tai bạn một cách ép buộc. Thế thì âm thanh nào đó được nghe thấy. Âm thanh đó là gì, và tại sao bạn nghe thấy nó khi tai bị bịt, khi tai bị nút lại?
Chuyện xảy ra ở Mĩ, rằng một chiếc tầu hoả đi qua vùng lân cận thành phố nào đó vào giữa đêm, đâu đó quãng 2 giờ sáng. Một tuyến đường mới được khánh thành và tầu hoả thôi đi trên con đường cũ. Nhưng một hiện tượng rất lạ đã xảy ra. Những người đã sống ở vùng lân cận đó, nơi tầu hoả đã thôi đi, phàn nàn với cảnh sát rằng vào quãng 2 giờ sáng cái gì đó huyền bí đã được nghe thấy. Đã có nhiều báo cáo thế, điều đó phải được điều tra xem vấn đề là gì. Những âm thanh kì lạ đã được nghe thấy vào quãng hai giờ sáng. Chúng chưa bao giờ được nghe thấy trước đây khi tầu hoả đi qua; mọi người đã trở nên quen với tầu hoả. Bây giờ đột nhiên tầu hoả dừng chạy qua. Họ đã chờ đợi nghe thấy nó trong giấc ngủ; họ đã trở nên quen với nó, bị ước định. Họ đã chờ đợi, và âm thanh này đã không có đó. Sự thiếu vắng được nghe thấy, và thiếu vắng này là cái gì đó mới. Họ cảm thấy không thoải mái về nó, họ không thể ngủ được.
Cho nên lần đầu tiên người ta hiểu ra rằng nếu bạn thường xuyên nghe thấy cái gì đó và nó dừng lại, bạn sẽ nghe thấy việc thiếu vắng của nó. Cho nên đừng nghĩ rằng bạn sẽ đơn giản không nghe nó. Bạn sẽ nghe sự thiếu vắng, phần phủ định của nó sẽ được nghe thấy. Nếu tôi nhìn bạn, và thế rồi nếu tôi nhắm mắt lại, tôi thấy ảnh âm của bạn. Nếu bạn nhìn vào cửa sổ và thế rồi nhắm mắt lại bạn sẽ thấy ảnh âm của cửa sổ, và ảnh âm này có thể mạnh tới mức nếu bạn đột nhiên nhìn vào tường, ảnh âm sẽ được phóng chiếu lên tường. Bạn sẽ thấy ảnh âm.
Cũng như ảnh âm của chụp ảnh, có âm thanh âm. Không chỉ mắt có thể thấy ảnh âm, tai thậm chí có thể nghe thấy âm thanh âm. Cho nên khi bạn đóng tai lại, bạn nghe thấy thế giới âm của âm thanh. Mọi âm thanh đã dừng lại. Đột nhiên một âm thanh mới được nghe thấy. Âm thanh này là việc thiếu vắng của âm thanh. Kẽ hở đã bước vào. Bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, và thế rồi bạn nghe thấy sự thiếu vắng này.
Hay, bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh. Âm thanh âm đó được biết là âm thanh của các âm thanh – vì nó không thực sự là âm thanh, mà là sự thiếu vắng âm thanh. Hay, nó là âm thanh tự nhiên, vì nó không được tạo ra bởi bất kì cái gì.
Mọi âm thanh đều được tạo ra. Âm thanh bạn nghe thấy khi bạn bịt tai không phải là âm thanh được tạo ra. Nếu toàn thế giới trở thành tuyệt đối im lặng, thế thì bạn sẽ nghe thấy im lặng nữa. Pascal tương truyền đã nói, “Khoảnh khắc tôi nghĩ về vũ trụ vô hạn, im lặng của vũ trụ vô hạn làm cho tôi rất sợ hãi.” Im lặng làm cho ông ấy sợ hãi vì âm thanh là duy nhất trên trái đất. Âm thanh cần bầu không khí. Khoảnh khắc bạn đi ra ngoài bầu không khí của trái đất không có âm thanh – chỉ im lặng tuyệt đối. Im lặng đó bạn có thể tạo ra ngay cả trên trái đất, nếu bạn đóng cả hai tai hoàn toàn. Thế thì bạn ở trên trái đất, nhưng bạn đã chuyển động; bạn đã tụt xuống dưới âm thanh.
Nếu bạn lạc trong rừng và bạn nghe thấy lời nào đó, bạn có thể không biết nguồn nhưng bạn ít sợ hơn. Ai đó có đó! Bạn không một mình! Trong vô âm thanh, bạn một mình. Trong đám đông, nếu bạn bịt cả hai tai toàn bộ và đi vào trong, bạn một mình. Đám đông đã biến mất, vì chính qua âm thanh mà bạn có thể biết người khác có đó.
Bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh. Việc thiếu vắng âm thanh này là kinh nghiệm rất tinh tế. Nó sẽ cho bạn cái gì? Khoảnh khắc không có âm thanh, bạn rơi trở lại vào bản thân bạn. Có âm thanh chúng ta di chuyển ra xa, có âm thanh chúng ta di chuyển tới người khác. Cố hiểu điều này: có âm thanh chúng ta có quan hệ với người khác, chúng ta trao đổi với người khác.
Nếu âm thanh là phương tiện để chuyển sang người khác, thế thì vô âm trở thành phương tiện để chuyển vào bản thân người ta. Với âm thanh bạn trao đổi với người khác, với vô âm bạn rơi xuống trong vực thẳm riêng của bạn, trong bản thân bạn. Đó là lí do tại sao nhiều kĩ thuật thế dùng vô âm để đi vào trong.
Trở thành tuyệt đối câm và điếc – cho dù chỉ trong vài khoảng khắc – và bạn không thể đi bất kì đâu khác hơn bản thân bạn. Đột nhiên bạn sẽ thấy rằng bạn đang đứng bên trong; không chuyển động nào sẽ là có thể. Đó là lí do tại sao im lặng đã được thực hành nhiều thế. Trong nó, mọi chiếc cầu để chuyển sang người khác đều bị gẫy.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”