Tantra dành cho mọi người. Nó không dành cho vài người được chọn. Nó trở thành con đường cho vài người được chọn vì mọi người sẽ không hiểu nó, nhưng nó không dành cho vài người được chọn – nó dành cho mọi người; nó dành cho mọi người thực sự lấy cú nhảy.
Bây giờ cố hiểu:
Trong Đại thủ ấn mọi tội của người ta bị thiêu cháy; chúng không được làm cân bằng bởi hành động tốt.
Trong Đại thủ ấn mọi tội của người ta bị thiêu cháy
Đại thủ ấn này lặp đi lặp lại là cái gì? Cái gì xảy ra? Đại thủ ấn là trạng thái của con người của bạn khi bạn không tách rời khỏi cái toàn bộ. Đại thủ ấn giống như cực thích dục sâu với cái toàn thể.
Khi hai người yêu đang trong cực thích dục sâu, họ tan chảy vào trong nhau; thế thì đàn bà không còn là đàn bà, đàn ông không còn là đàn ông. Họ trở thành chỉ giống như vòng âm dương, đi vào trong nhau, gặp gỡ trong nhau, tan chảy, căn cước riêng của họ bị quên đi. Đó là lí do tại sao yêu là đẹp thế. Trạng thái này được gọi là ấn, trạng thái này của giao hợp cực thích sâu được gọi là ấn. Và trạng thái cuối cùng của cực thích với cái toàn thể được gọi là Đại thủ ấn, sự vĩ đại của cực thích.
Cái gì xảy ra trong cực thích, trong cực thích dục? Bạn phải hiểu nó vì chỉ điều đó sẽ cho bạn chìa khoá cho cực thích chung cuộc. Cái gì xảy ra? Khi hai người yêu có đó… vào bao giờ cũng nhớ: hai người yêu, không phải vợ và chồng, vì với vợ và chồng điều đó gần như không bao giờ xảy ra vì vợ và chồng trở nên ngày càng là các vai cố định, họ không tan và chảy. “Chồng” đã trở thành vai trò, “vợ” đã trở thành vai trò. Họ diễn. Vợ phải diễn là vợ dù cô ấy thích hay không; chồng phải diễn như chồng. Điều đó đã trở thành thứ hợp pháp.
Một lần tôi hỏi Mulla Nasruddin, “Anh đã lấy vợ bao nhiêu năm rồi, Nasruddin?”
Anh ấy nói, “Hai mươi năm lẻ.”
Thế là tôi hỏi, “Sao anh gọi chúng là ‘lẻ’?”
Anh ấy nói, “Khi ông gặp vợ tôi ông sẽ hiểu.”
Vợ và chồng là hiện tượng xã hội… là thể chế, nó không phải là quan hệ. Nó là thể chế; nó là hiện tượng cưỡng ép – không vì yêu, nhưng vì các lí do khác: an ninh kinh tế, an toàn, con cái, xã hội, văn hoá, mọi thứ khác ngoại trừ yêu.
Cực thích gần như không bao giờ xảy ra giữa vợ và chồng – trừ phi họ cũng là những người yêu. Điều đó là có thể: bạn có thể là vợ hay chồng và người yêu; bạn có thể yêu vợ bạn. Thế thì nó là khác toàn bộ, nhưng thế thì nó không phải là hôn nhân chút nào, nó không còn là thể chế.
Ở phương Đông, vì hôn nhân đã tồn tại trong hàng nghìn năm, mọi người đã quên hoàn toàn cực thích là gì. Tôi đã không bắt gặp một người đàn bà Ấn Độ nào biết cực thích là gì. Một số đàn bà phương Tây, chỉ trong vòng vài năm, những năm hai mươi nhăm tuổi, đã trở nên nhận biết rằng cực thích là cái gì đó đáng đạt tới; bằng không, đàn bà đã hoàn toàn quên rằng họ có bất kì khả năng nào về cực thích bên trong thân thể họ.
Đây là một trong những điều không may nhất có thể đã xảy ra cho nhân loại. Và khi đàn bà không thể có cực thích, đàn ông thực sự không thể có nó, vì cực thích là việc tan chảy của hai người. Chỉ hai người, khi họ tan chảy vào trong nhau, có thể có nó. Nó không phải là cái mà người này có thể có và người kia có thể không có – điều đó là không thể được. Phát tiết ra là có thể, phóng tinh là có thể; làm nhẹ người là có thể, nhưng không có cực thích. Cực thích là gì?
Cực thích là trạng thái khi thân thể bạn không còn được cảm thấy như vật chất; nó rung động như năng lượng, điện. Nó rung động sâu sắc, từ chính nền móng, tới mức bạn hoàn toàn quên rằng nó là thứ vật chất. Nó trở thành hiện tượng điện – và nó là hiện tượng điện.
Bây giờ các nhà vật lí nói rằng không có vật chất, rằng mọi vật chất chỉ là dáng vẻ; sâu bên dưới, cái tồn tại là điện, không là vật chất. Trong cực thích, bạn đi tới tầng sâu nhất này của thân thể bạn nơi vật chất không còn tồn tại, chỉ có các sóng năng lượng; bạn trở thành năng lượng đang nhảy múa, rung động. Không còn bất kì biên giới nào với bạn – đập rộn ràng, nhưng không còn là vật chất. Và vai trò của bạn cũng đập.
Và dần dần, nếu họ yêu nhau và họ buông xuôi theo nhau, họ buông xuôi khoảnh khắc này của việc đập, của rung động, của việc là năng lượng, và họ không sợ…. Vì nó giống như chết khi thân thể mất các biên giới, khi thân thể trở thành giống như chất hơi, khi thân thể bốc hơi về mặt vật chất và chỉ năng lượng còn lại, một nhịp điệu rất tinh tế, nhưng bạn thấy bản thân bạn dường như không hiện hữu. Chỉ trong yêu sâu sắc người ta có thể đi vào trong nó. Yêu là như chết: bạn chết khi có liên quan tới hình ảnh vật chất của bạn, bạn chết khi bạn nghĩ bạn là thân thể; bạn chết như thân thể và bạn tiến hoá như năng lượng, năng lượng sống.
Và khi vợ và chồng, hay những người yêu, hay các đối tác, bắt đầu rung rộng theo nhịp điệu, nhịp tim đập của họ và thân thể trở thành cùng nhau, nó trở thành hài hoà – thế thì cực thích xảy ra, thế thì họ không còn là hai. Đó là biểu tượng của âm và dương: âm đi vào trong dương, dương đi vào trong âm; đàn ông đi vào trong đàn bà, đàn bà đi vào trong đàn ông. Bây giờ họ là vòng tròn và họ rung động cùng nhau, họ đập cùng nhau. Tim họ không còn tách rời, nhịp đập của chúng không còn tách rời; chúng đã trở thành một giai điệu, sự hài hoà. Đó là âm nhạc vĩ đại nhất có thể; mọi âm nhạc khác chỉ là những thứ mờ nhạt khi so với nó, những bóng hình khi so với nó.
Rung động này của hai người như một là cực thích. Khi cùng một thứ xảy ra, không với người khác, nhưng với toàn thể sự tồn tại, thế thì nó là Đại thủ ấn, thế thì nó là cực thích vĩ đại. Nó xảy ra. Tôi muốn nói cho bạn cách bạn có thể thử nó, để cho Đại thủ ấn trở thành cực thích vĩ đại, có thể.
Ở Indonesia, có một người rất hiếm hoi, Bapak Subuh. Ông ấy đã vô tình đi tới một phương pháp có tên là đắc khí (latihan). Ông ấy vớ được nó, nhưng đắc khí là một trong những phương pháp tantra cổ nhất. Nó không phải là hiện tượng mới; đắc khí là bước đầu tiên hướng tới Đại thủ ấn. Nó cho phép thân thể rung động, cho phép thân thể trở thành năng lượng, phi chất liệu, phi vật chất; cho phép thân thể tan chảy và tan biến các biên giới.
Bapak Subuh là người Mô ha mét giáo nhưng chuyển động của ông ấy được gọi là “Subud.” Từ đó là từ Phật giáo. “Subud” bắt nguồn từ ba từ: “su,” “bu,” “dha” – “su” nghĩa là sushila hạnh, “bu” nghĩa là phật, “dha” nghĩa là pháp; Subud nghĩa là hạnh-phật-pháp. Nghĩa của nó là: luật về đức hạnh lớn được dẫn ra từ Phật, luật của Phật về đức hạnh lớn. Đây là điều Tilopa gọi là giáo huấn lớn.
Đắc khí là đơn giản. Nó là bước đầu tiên. Người ta phải đứng thảnh thơi, chùng lỏng và tự nhiên. Điều tốt là nếu bạn đứng một mình và không ai có đó để quấy rối bạn. Đóng cửa phòng lại, đứng một mình. Nếu bạn có thể tìm ra ai đó đã đi vào trong đắc khí, sự hiện diện của người đó có thể giúp ích, chính sự hiện diện của người đó như tác nhân xúc tác, người đó trở thành người mở ra. Cho nên ai đó đã tiến bộ chút ít có thể mở bạn rất dễ dàng; bằng không, bạn cũng có thể mở bản thân bạn. Chút ít thời gian sẽ được cần, có vậy thôi. Bằng không thì người mở là tốt.
Nếu người mở đứng ngay bên cạnh phía bạn, người đó bắt đầu đắc khí của mình: bạn đơn giản đứng và năng lượng của người đó bắt đầu đập cùng bạn, năng lượng của người đó bắt đầu đi quanh bạn, như hương thơm người đó bao quanh bạn – đột nhiên bạn cảm thấy âm nhạc. Cũng như khi có ca sĩ hay, hay ai đó đang chơi nhạc cụ, bạn bắt đầu đập chân, hay bạn bắt đầu gõ ghế, hay bạn bắt đầu đập cùng nó – hệt như điều đó, năng lượng sâu bên trong người đó chuyển động và toàn thể căn phòng và phẩm chất của căn phòng được thay đổi ngay lập tức.
Bạn đang không làm bất kì cái gì; bạn đơn giản hiện hữu ở đó, chùng lỏng và tự nhiên, chỉ chờ đợi cái gì đó xảy ra. Và nếu thân thể bạn bắt đầu chuyển động, bạn phải cho phép điều đó, bạn chỉ phải hợp tác và cho phép. Sự hợp tác phải không trở thành quá trực tiếp, nó phải không trở thành việc thúc đẩy; nó phải vẫn còn chỉ là việc cho phép. Thân thể của bạn bắt đầu bất thần chuyển động, dường như bạn bị ám, dường như năng lượng lớn từ bên trên đã giáng lên bạn, dường như mây đã tới và bao quanh bạn – và bây giờ bạn bị ám bởi mây đó, và mây đang xuyên thấu vào bên trong thân thể bạn, và thân thể bạn bắt đầu làm các chuyển động. Tay bạn được nâng lên, bạn làm những chuyển động tinh tế, bạn bắt đầu điệu vũ nhỏ, cử chỉ mềm mại; thân thể bạn được đưa lên.
Nếu bạn không biết gì về việc viết tự động sẽ dễ dàng để làm theo điều xảy ra trong đắc khí. Trong viết tự động bạn cầm bút chỉ trong tay, bạn nhắm mắt, bạn đợi. Đột nhiên bạn cảm thấy cái giật trong tay: tay bạn bị ám, dường như cái gì đó đã đi vào. Bạn không định làm bất kì cái gì, vì nếu bạn làm thế thì nó sẽ không là từ cõi bên kia; nó sẽ là việc làm của bạn. Bạn đơn giản cho phép. Chùng lỏng và tự nhiên – lời của Tilopa là tuyệt vời; chúng không thể được cải tiến thêm. Chùng lỏng và tự nhiên, bạn chờ đợi với chiếc bút chì, với mắt nhắm; khi cái giật tới và tay bắt đầu chuyển động, bạn cho phép nó, có vậy thôi. Bạn phải không chống lại nó; vì bạn có thể chống lại. Năng lượng này là rất tinh tế, và, lúc ban đầu, không rất mạnh. Nếu bạn chỉ dừng nó lại, nó có thể bị dừng lại. Và năng lượng này không hung hăng; nếu bạn không cho phép nó, nó sẽ không tới. Nếu bạn nghi ngờ, nó sẽ không xảy ra, vì với nghi ngờ, tay bạn sẽ chống lại. Với nghi ngờ, bạn sẽ không cho phép, bạn sẽ tranh đấu. Cho nên đó là lí do tại sao tin cậy là có nghĩa thế, shraddha. Bạn đơn giản tin cậy và rời khỏi tay của bạn; dần dần tay bắt đầu chuyển động, giờ tay bắt đầu làm những động tác uốn éo trên giấy – cho phép điều đó. Thế rồi ai đó đơn giản hỏi một câu hỏi, hay bản thân bạn hỏi một câu hỏi; để câu hỏi đó ở đó, chùng lỏng trong tâm trí, không rất dai dẳng, không ép buộc; chỉ nêu ra câu hỏi và đợi. Và đột nhiên câu trả lời được viết ra.
Nếu mười người thử, ít nhất ba người sẽ tuyệt đối có năng lực viết tự động. Ba mươi phần trăm mọi người không nhận biết rằng họ có thể trở nên cảm nhận thế. Và điều này có thể trở thành lực lớn trong đời bạn. Những cách giải thích khác nhau… cho điều xảy ra – điều đó là không quan trọng. Giải thích sâu sắc nhất mà tôi thấy đúng là, trung tâm cao nhất riêng của bạn sở hữu trung tâm thấp nhất của bạn; đỉnh tâm thức cao nhất riêng của bạn bắt giữ tâm trí vô thức thấp nhất của bạn. Bạn hỏi và con người bên trong riêng của bạn trả lời. Không ai khác có đó, nhưng con người bên trong của bạn, cái bạn không biết, là rất cao siêu với bạn.
Con người bên trong nhất của bạn là khả năng của việc nở hoa tối thượng của bạn. Dường như là hoa nắm quyền sở hữu hạt mầm và câu trả lời. Hạt mầm không biết, nhưng hoa… dường như khả năng của bạn nắm quyền sở hữu thực tại của bạn và trả lời; dường như tiềm năng tối thượng của bạn nắm quyền sở hữu dù bạn là bất kì cái gì, và trả lời. Hay tương lai nắm quyền sở hữu quá khứ, cái không biết nắm quyền sở hữu cái đã biết, cái vô hình thể nắm quyền sở hữu cái hình thể – mọi biểu dụ, nhưng tôi cảm thấy bạn sẽ hiểu ý nghĩa này – dường như tuổi già của bạn nắm quyền sở hữu thời thơ ấu của bạn, và trả lời.
Cùng điều này xảy ra trong đắc khí với toàn thể thân thể. Trong viết tự động bạn chỉ để tay bạn chùng lỏng và tự nhiên. Trong đắc khí bạn để toàn thân của bạn chùng lỏng và bạn chờ đợi, và bạn hợp tác, và đột nhiên bản thấy sự thôi thúc. Tay đang tự nó giơ lên, dường như ai đó đang kéo nó bằng những sợi dây vô hình – cho phép điều đó. Và chân liên tục cử động; bạn lấy việc quay, bạn bắt đầu điệu vũ nhỏ; rất hỗn độn, không nhịp điệu, không thao túng, nhưng dần dần, khi bạn đi sâu hơn, nó lấy nhịp riêng của nó. Thế rồi nó không còn là hỗn độn, nó lấy trật tự riêng của nó, nó trở thành kỉ luật, nhng không bị bạn ép buộc. Đây là việc nắm quyền sở hữu có thể cao nhất của bạn với thân thể thấp nhất của bạn và làm nó chuyển động.
Đắc khí là bước đầu tiên. Và, dần dần, bạn sẽ cảm thấy việc làm nó là đẹp tới mức bạn sẽ cảm thấy sự gặp gỡ đang xảy ra giữa bạn và càn khôn. Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên. Đó là lí do tại sao trong Subud cái gì đó bị thiếu. Bước thứ nhất trong bản thân nó là rất đẹp, nhưng nó không phải là bước cuối cùng. Tôi muốn bạn làm đầy đủ nó. Ít nhất trong ba mươi phút – sáu mươi phút sẽ là tuyệt vời; dần dần từ ba mươi bạn lên tới sáu mươi phút nhảy múa đắc khí.
Trong sáu mươi phút thân thể bạn, từ từng lỗ chân lông, từ từng tế bào, đều được lau sạch; đó là việc tẩy rửa, bạn được làm mới hoàn toàn, mọi chất bẩn bị thiêu cháy. Đó là điều Tilopa nói: Trong Đại thủ ấn mọi tội của người ta bị thiêu cháy. Quá khứ bị ném vào trong lửa. Đó là việc sinh mới, việc tái sinh. Và bạn cảm thấy năng lượng trút lên khắp bạn, trong và ngoài. Và điệu vũ không chỉ ở bên ngoài. Khi bạn được hoà hợp trong nó, bạn cũng sẽ sớm cảm thấy điệu vũ bên trong nữa. Không chỉ thân thể bạn đang nhảy múa, bên trong năng lượng này đang nhảy múa; và cả hai chúng hợp tác với nhau. Và thế thì một dao động xảy ra, và bạn cảm thấy bạn đang dao động cùng với vũ trụ – bạn đã tìm ra nhịp điệu vũ trụ.
Ba mươi tới sáu mươi phút là thời gian này: bắt đầu với ba mươi, kết thúc với sáu mươi. Đâu đó ở giữa bạn sẽ có thời gian đúng. Và bạn sẽ đi tới biết: nếu bạn cảm thấy được hoà điệu đâu đó quãng bốn mươi phút, thế thì đó là thời gian đúng của bạn; nếu bạn cảm thấy được hoà điệu vở hai mươi phút, thế thì đó là thời gian đúng của bạn. Thế thì thiền của bạn phải đi ra ngoài điều đó: nếu bạn cảm thấy được hoà điệu trong mười phút, hai mươi phút sẽ có tác dụng; nếu bạn cảm thấy được hoà điệu ở năm mươi phút, ba mươi phút sẽ có tác dụng. Làm nó gấp đôi, đừng lấy bất kì cơ hội nào, để cho thực sự bạn được lau sạch hoàn toàn. Và kết thúc nó với lời cầu nguyện.
Khi bạn được lau sạch hoàn toàn và cảm thấy rằng thân thể bạn được làm tươi tắn lên – bạn đã ở dưới việc trút xuống của năng lượng, và toàn thân bạn đang cảm thấy là một, không phân chia; và tính chắc chắn của thân thể bị mất, bạn cảm thấy năng lượng, sự chuyển động, quá trình, không phải vật chất – bây giờ bạn sẵn sàng. Thế rồi quì xuống trên đất.
Việc quì xuống là đẹp; cũng giống như người Sufi quì xuống, hay người Mô ha mét giáo, làm lời cầu nguyện của họ trong nhà thờ hồi giáo, quì xuống như họ vì đó là tư thế tốt nhất cho đắc khí. Thế rồi giơ hai tay của bạn lên trời với mắt nhắm, và cảm thấy bản thân bạn giống như con thuyền hổng, trúc hổng; bên trong, hổng hoác, cũng như cái bình đất. Đầu của bạn là miệng bình, và năng lượng đang rơi nhiều vô cùng lên đầu bạn dường như bạn đang đứng dưới thác nước. Và bạn thực tại sẽ đứng – sau đắc khí bạn sẽ cảm thấy nó; nó giống như thác nước, không như vòi sen. Khi bạn sẵn sàng nó rơi xuống theo sức mạnh lớn hơn, mạnh mẽ, và thân thể bạn sẽ bắt đầu run lên, rung chuyển, như chiếc lá trong gió mạnh; hay, nếu bạn đôi khi đã từng đứng dưới thác nước, thế thì bạn sẽ biết. Nếu bạn chưa bao giờ đứng dưới thác nước, đi tới thác nước và đứng dưới nó và cảm thấy nó cho cảm giác thế nào. Cùng việc cảm đó sẽ tới với bạn sau đắc khí. Cảm thấy bản thân bạn hổng hoác bên trong, hư không bên trong, chỉ trống rỗng – và năng lượng này đang rót đầy bạn, rót đầu bạn hoàn toàn.
Cho phép nó rơi vào trong bạn sâu nhất có thể được, để cho nó có thể đạt tới góc xa nhất của thân thể và tâm trí và hồn của bạn. Và khi bạn cảm thấy điều đó – bạn được rót đầy nhiều thế, và toàn thân đang rung lên – quì xuống, để đầu bạn thấp xuống trên đất, và đổ năng lượng này vào trong đất. Khi bạn cảm thấy năng lượng này đang tràn ngập, đổ nó xuống đất. Lấy từ trời, trả nó lại cho đất, và bạn sẽ chỉ là trúc hổng ở giữa.
Điều này phải được làm bẩy lần. Lấy từ trời và đổ xuống đất và hôn đất, và đổ xuống – là trống rỗng hoàn toàn. Đổ xuống hoàn toàn như bạn đã làm cho việc rót vào, là trống rỗng hoàn toàn. Thế rồi lại giơ tay bạn lên, lại rót đầy, lại đổ xuống. Điều đó phải được làm bẩy lần, vì từng lúc nó xuyên thấy vào một luân xa của thân thể, một trung tâm của thân thể; mỗi lúc nó đi sâu hơn vào trong bạn. Và nếu bạn làm ít hơn bẩy lần, thế thì bạn sẽ cảm thấy bồn chồn sau nó vì năng lượng này sẽ treo ở đâu đó ở giữa.
Không, nó phải xuyên thấu vào tất cả bẩy luân xa của thân thể của bạn để cho bạn trở nên hoàn toàn hổng hoác, lối chuyển. Năng lượng này rơi từ trời và đi vào trong đất, bạn được nối đất; bạn đơn giản truyền năng lượng này cho đất, hệt như điện. Với điện chúng ta phải đặt dây đất. Năng lượng này tới từ trời và đi vào trong đất, bạn trở nên được tiếp đất – chỉ là cái thùng, cây trúc hổng truyền năng lượng này. Bẩy lần – bạn có thể làm nhiều hơn, nhưng không ít hơn. Và điều này sẽ là Đại thủ ấn đầy đủ.
Nếu bạn làm nó mọi ngày, trong vòng ba tháng, một ngày nào đó bạn sẽ sớm cảm thấy bạn không có đó. Chỉ năng lượng này đang dao động cùng vũ trụ – không ai có đó, bản ngã hoàn toàn bị mất đi, người làm không hiện hữu. Vũ trụ có đó, và bạn có đó, sóng này dao động cùng đại dương – đó là Đại thủ ấn. Đó là cực thích chung cuộc, trạng thái phúc lạc nhất của tâm thức mà là có thể.
Điều này giống như hai người yêu đang làm tình, nhưng gấp hàng triệu lần, và cũng hiện tượng này được nhân lên hàng triệu lần – vì bây giờ bạn đang làm tình với toàn thể vũ trụ. Đó là lí do tại sao tantra được biết như yoga của dục; tantra được biết như con đường của yêu.
Trong Đại thủ ấn mọi tội của người ta bị thiêu cháy: trong Đại thủ ấn người ta được thả ra khỏi nhà tù của thế giới này. Đây là chiếc đuốc tối thượng của pháp. Những người không tin vào nó là người ngu, người bao giờ cũng đắm mình trong khổ và buồn.
Và Tilopa là hoàn toàn rõ ràng. Ông ấy là tuyệt đối thẳng thắn. Ông ấy nói, “Những người không tin điều đó là người ngu.”
Tại sao gọi họ là người ngu? Ông ấy không gọi họ là kẻ tội lỗi, ông ấy không gọi họ là phi tôn giáo, ông ấy đơn giản gọi họ là người ngu – vì không tin vào điều đó họ đang bỏ lỡ phúc lạc lớn nhất mà sự sống có thể cho họ. Họ đơn giản là người ngu! Và điều đó không thể xảy ra chừng nào bạn chưa tin cậy. Chừng nào bạn chưa tin cậy nhiều tới mức bạn có thể buông xuôi hoàn toàn, nó không thể xảy ra. Mọi phúc lạc, mọi khoảnh khắc của phúc lạc, chỉ xảy ra khi bạn buông xuôi. Ngay cả chết cũng trở nên đẹp nếu bạn có thể buông xuôi theo nó, thế thì nói gì về sống? Nếu bạn buông xuôi, tất nhiên, sự sống là phúc lành lớn nhất, nó là phúc lành. Bạn đang bỏ lỡ món quà tối thượng vì bạn không thể tin cậy.
Nếu bạn muốn học bất kì cái gì, học tin cậy đi – không cái gì khác được cần. Nếu bạn khổ, không cái gì khác sẽ giúp bạn – học tin cậy đi. Nếu bạn không cảm thấy bất kì nghĩa nào trong cuộc sống và bạn cảm thấy vô nghĩa, không cái gì sẽ giúp – học tin cậy đi. Tin cậy cho nghĩa vì tin cậy làm bạn có năng lực cho phép cái toàn thể giáng xuống bạn.
Từ “Tantra hiểu biết tối cao”, Ch.6 Giáo huấn vĩ đại