Osho kính yêu,
Thầy có thấy thiếu sót trong giáo huấn về tantra, điều thiên về thầy để cảm thấy các phương pháp tantra là không phù hợp cho chúng tôi không?
Nó không phải là hệ thống đầy đủ. Có sai lầm cơ bản mà con người rơi vào: họ tìm thấy chân lí nhỏ, một phần của chân lí, và thay vì khám phá ra cái toàn thể, phần còn lại họ tưởng tượng ra để điền vào kẽ hở. Vì họ có một phần của chân lí, họ có thể biện minh và họ có thể xoay xở làm ra hệ thống, nhưng phần còn lại đơn giản là bịa đặt của họ.
Mọi hệ thống đã làm điều đó. Thay vì khám phá ra toàn thể chân lí, chính xu hướng con người là nói, “Sao bận tâm? Chúng ta đã tìm ra một mảnh nhỏ điều là đủ cho tủ bày hàng, điều là đủ để làm im lặng bất kì kẻ thù nào, người nêu ra bất kì câu hỏi nào” – và phần còn lại chỉ là bịa đặt.
Chẳng hạn, tantra là đúng rằng năng lượng dục là năng lượng cơ bản, cho nên năng lượng này phải được biến đổi thành hình thể cao hơn. Điều đó là chân lí. Nhưng điều đã xảy ra là ở chỗ họ không bao giờ đi rất sâu vào trong thiền; thiền vẫn còn là thứ phụ. Và tính dục của người chỉ ra bản thân nó là mạnh tới mức nhân danh tantra nó đã đơn giản trở thành việc truy hoan dục. Không có thiền điều đó sẽ xảy ra. Thiền phải là điều chủ chốt nhất vì điều đó sẽ biến đổi năng lượng, nhưng điều đó đã trở thành phụ.
Và nhiều người đã suy đồi về dục, kìm nén dục, đã tham gia trường phái tantra. Đây là những người đã mang mọi suy đồi của họ, mọi kìm nén của họ. Họ đã không quan tâm tới bất kì biến đổi nào, họ đã quan tâm chỉ trong việc gạt bỏ kìm nén của họ; mối quan tâm của họ về cơ bản là dục.
Cho nên mặc dù tantra có một mảnh chân lí, nó đã không thể được dùng đúng. Chừng nào mảnh chân lí đó chưa được đặt vào chỗ thứ hai, và thiền chưa chuyển vào chỗ thứ nhất, điều bao giờ cũng xảy ra là trong tantra, mọi người sẽ làm đủ mọi loại suy đồi. Và với cái tên lớn lao, họ sẽ không cảm thấy rằng họ đang làm bất kì cái gì sai; họ sẽ cảm thấy họ đang làm cái gì đó tôn giáo, cái gì đó tâm linh.
Tantra đã thất bại vì hai lí do. Một là lí do bên trong – rằng thiền đã không được làm thành điểm trung tâm. Và thứ hai, tantra đã không có phương pháp luận đặc biệt cho những người suy đồi và người bị kìm nén, để cho đầu tiên kìm nén và suy đồi của họ được giải quyết và họ trở thành bình thường. Và một khi họ trở thành bình thường, thế thì họ được giới thiệu vào thiền. Chỉ sau thiền sâu họ mới được được phép vào các thực nghiệm tantra. Nó đã là việc thu xếp sai, cho nên toàn thể sự việc trở thành, nhân danh hệ thống lớn, chỉ là việc khai thác dục.
Đó là điều nhiều nhà trị liệu đang làm. Mới hôm nọ tôi đã thấy quảng cáo của Rajen về nhóm tantra – với bức hình khiêu dâm. Nó sẽ hấp dẫn mọi người vì đây là khiêu dâm thực. Tại sao bận tâm đi xem chỉ những bức hình trên giấy khi bạn có thể thấy người thực đang làm việc khiêu dâm? Và Rajen không có hiểu về thiền, chưa bao giờ thiền.
Và những người này sẽ cảm thấy thoải mái, được nhẹ nhõm, vì xã hội không cho phép họ… Trong nhóm họ sẽ được phép làm mọi thứ họ muốn làm, nhiều kìm nén thế sẽ được tống ra, và họ sẽ cảm thấy được nhẹ nhõm và nhẹ nhàng và họ sẽ cảm thấy cám ơn rằng họ đã trải qua kinh nghiệm tantra lớn lao. Và đã không có kinh nghiệm tantra – nó đã đơn giản là cuộc truy hoan dục. Và trong vòng vài ngày, họ sẽ lại thu thập kìm nén vì họ không thể làm nó bên ngoài trong xã hội. Cho nên họ trở thành khách hàng thường xuyên, người tantra kinh niên.
Và cái gọi là người trị liệu tận hưởng tiền họ mang tới. Họ chẳng có gì để mất, họ đơn giản cho phép tự do. Họ bắt đầu với mọi từ lớn lao mà tôi đã dùng – “tự do,” “diễn đạt,” “không kìm nén,” “chỉ là bản thân bạn, và không lo nghĩ điều người khác nghĩ,” “làm các thứ riêng của bạn.” Và những kẻ ngốc đó bắt đầu làm thứ riêng của họ!
Đầu tiên mọi người phải được giới thiệu về thiền, và thế rồi họ phải được giới thiệu vào các phương pháp tantra. Đây không phải là tantra. Các phương pháp tantra là khác toàn bộ. Những người này đang làm tantra, họ không biết bất kì cái gì về tantra.
Chẳng hạn, Ramakrishna đã thiền sâu, và bất kì khi nào ông ấy cảm thấy bất kì thôi thúc dục nào làm rối thiền của ông ấy, ông ấy sẽ hỏi vợ của ông ấy Sharda – người là một đàn bà đẹp – ngồi lên ghế cao, trần truồng, và ông ấy sẽ ngồi trước bà ấy chỉ nhìn bà ấy, thiền về bà ấy cho tới khi thôi thúc dục rút xuống. Thế rồi ông ấy sẽ chạm chân của Sharda, vợ riêng của ông ấy, và ông ấy sẽ cám ơn bà ấy, nói, “Em đã giúp anh vô cùng; bằng không, anh sẽ đi đâu? Thôi thúc cần việc diễn đạt nào đó, và chỉ quan sát em là đủ.”
Ngôi đền ở Khajuraho có những bức tượng đẹp trong mọi tư thế dục. Chính trường phái tantra đã làm ra ngôi đền này và những bức tượng đó. Và điều đầu tiên học sinh phải làm là thiền về từng bức tượng – và chúng được thu xếp theo cách mà từ một góc bạn đi quanh ngôi đền trong vòng tròn. Có thể mất sáu tháng, nhưng bạn phải quan sát từng tượng cho tới khi bạn có thể thấy nó chỉ là tượng mà không có tính dục trong nó – và đó là trong tư thế dục. Nhưng trong việc quan sát của bạn, chỉ trong việc quan sát nó của bạn, nhìn nó trong nhiều tháng, nó trở thành một tác phẩm nghệ thuật thuần tuý; mọi tính khiêu dâm biến mất. Thế rồi bạn chuyển sang tượng khác. Và mọi suy đồi của tâm trí con người đã được đặt vào trong những tượng này.
Và khi bạn đã đi một vòng toàn thể ngôi đền, chỉ thế thì thầy sẽ cho phép bạn vào bên trong ngôi đền. Sáu tháng đó là của thiền mênh mông và giải toả vô cùng, mọi kìm nén mất đi: bạn cảm thấy tuyệt đối nhẹ. Thế rồi thầy cho phép bạn vào trong. Và bên trong đền không có tượng dục; bên trong đền không có gì cả – trống rỗng.
Thế rồi thầy dạy bạn cách đi sâu hơn vào trong thiền của bạn điều đã nảy sinh trong sáu tháng, và giờ bạn có thể đi rất sâu vì không có cản trở, không có vấn đề, không có tính dục. Và việc đi sâu vào thiền này mà không rối về dục ngụ ý năng lượng dục đang chuyển cùng thiền, không chống lại nó. Đó là cách nó được biến đổi và lấy hình thể cao hơn.
Mọi cái gọi là nhà trị liệu này chẳng biết gì về tantra, chẳng biết gì về tại sao nó đã thất bại. Nhưng họ không quan tâm vào điều đó, họ quan tâm vào việc khai thác người bị kìm nén. Và người bị kìm nén hài lòng vì sau phiên tantra bẩy hay mười ngày, họ cảm thấy được nhẹ gánh; họ nghĩ đây là trưởng thành tâm linh nào đó. Nhưng trong hai hay ba ngày mọi trưởng thành tâm linh đó sẽ mất đi, và họ sẵn sàng cho nhóm khác.
Có một số người – bạn có thể gọi họ là “người nhóm” – di chuyển từ nhóm này sang nhóm khác rồi sang nhóm khác nữa. Cả đời họ chỉ là việc chuyển từ nhóm sang nhóm. Cũng như người hippies… nhưng bạn có thể gọi họ là “người nhóm.”
Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.2, Ch.38 Chết là ý kiến của người khác về bạn