Osho kính yêu,
Thầy đã làm gì trong những năm đó ngay sau chứng ngộ của thầy?
Đó là câu hỏi khó. Điều đầu tiên đã là im lặng lớn, gần như không thể phá vỡ được, đi theo sau kinh nghiệm này, dường như tâm trí đã dừng vận hành. Không có gì để làm về nó – ngoại trừ quan sát. Điều đó là khó cho gia đình tôi, bạn bè tôi. Hiển nhiên, họ nghĩ rằng tôi đã phát điên.
Gia đình tôi bao giờ cũng lo nghĩ về tôi, lo lắng rằng tôi không đi theo con đường nhiều người lui tới và tôi đang đi vào trong các thực nghiệm nguy hiểm; nguy hiểm về phát điên là dễ dàng quan niệm được.
Và khi tôi dừng nói – tốt hơn thì phải nói là việc nói tự nó dừng lại, tôi không là đối tác của nó – mọi người sẽ hỏi các câu hỏi và tôi thậm chí không có khả năng cho câu trả lời với những thứ đơn giản.
Trong gần hai năm, bên trong nó đã là việc hân hoan vô cùng. Bên ngoài, nó trở thành phiền phức. Những người nghĩ họ đang cố giúp tôi đã thực sự là mối phiền hà. Tôi đáng phải được bỏ lại một mình với bản thân tôi. Nhưng họ đã lo nghĩ rằng tôi có thể đi sâu hơn vào trong chứng điên này.
Họ cũng có thể cảm thấy rằng tôi không khổ, rằng tôi hạnh phúc mênh mông. Nhưng người điên thường hạnh phúc, hiếm khi khổ. Cho nên điều đó đã không trái lại ý tưởng của họ về điên; ngược lại, nó có tính hỗ trợ cho ý tưởng rằng cái gì đó phải được làm cho tôi.
Họ đã mang những người được coi là khôn ngoan, và tôi đã thực sự buồn cười rằng những người này thậm chí không ở trong phân loại về người thường. Họ đầy những rác về kinh sách.
Chỉ một người, người đã không được biết là người trí huệ, đã gặp tôi trong những ngày đó – và ông ấy là người lành mạnh duy nhất trong hai năm im lặng đó của tôi. Ông ấy đã là người đi xin kì lạ – kì lạ vì ông ấy được nhiều người kính trọng, nhưng ông ấy là người đi xin. Tài sản duy nhất của ông ấy đơn giản là một cái chén nhỏ. Vì cái chén đó, ông ấy được gọi là Magga Baba. Mọi người sẽ thả tiền hay thức ăn hay bất kì cái gì vào trong chén của ông ấy. Và ông ấy sẽ không ngăn cản những người khác, người muốn lấy tiền từ chén của ông ấy hay các thứ mà người khác đã thả vào trong nó. Ông ấy sẽ sẵn lòng cho những người muốn lấy tiền ra từ nó…
Một trong các ông bác của tôi nghĩ có lẽ người này có thể giúp được gì đó. Ông ấy im lặng, hay đôi khi ông ấy sẽ nói lời vô nghĩa. Bạn không thể hiểu được ông ấy đang nói gì. Thậm chí không ai có thể biết được đó là ngôn ngữ gì; nó đã không là ngôn ngữ. Ông ấy chỉ giống như trẻ nhỏ khi chúng bắt đầu nói lần đầu tiên – chúng liên tục nói bất kì cái gì, lặp lại bất kì cái gì.
Nhưng người này có phẩm chất từ lực nào đó. Trong ngày mưa ông ấy thường nằm ban đêm dưới mái hiên ngay trước cửa hàng của ông ấy. Tôi đã gặp ông ấy vài lần và ông ấy đã mỉm cười bất kì khi nào tôi gặp ông ấy – ông ấy ở không xa với chỗ của tôi. Nụ cười của ông ấy là của hiểu biết lớn.
Và khi bác tôi nghĩ rằng chắc sẽ là tốt để mang Magga Baba tới và “xem ông ấy làm gì với nó,” Magga Baba được đưa tới. Việc đưa ông ấy tới cũng là một kiểu đặc biệt; bạn không thể mời ông ấy vì ông ấy không nói các thuật ngữ với bất kì người nào. Ông ấy sẽ không nói “có” hay “không.” Bạn đơn giản phải mang xe kéo tới và bắt ông ấy lên. Ông ấy sẽ không từ chối. Ít nhất ba lần ông ấy đã bị đánh cắp, vì những người đi theo của ông ấy trong làng khác đơn giản đưa ông ấy đi. Họ sẽ cho ông ấy ngồi trong xe kéo – và ông ấy sẵn lòng, ông ấy không chống lại hay bất kì cái gì. Ông ấy thích thú đi xe và ông đi tới đó. Nhưng thế thì hàng trăm người đi theo ông ấy bị lỡ ông ấy.
Cho nên bác tôi đi cùng vài người bạn và để Magga Baba lên xe kéo và mang ông ấy về nhà. Ông ấy tới gần tôi và thì thào vào tai tôi, “Đây là nó đấy. Và đừng lo nghĩ về những người này; họ toàn là điên.” Có lẽ đây đã là lần đầu tiên ông ấy đã nói cho bất kì người nào mà không phải là lời vô nghĩa.
Mọi người tụ tập xung quanh. Đó là phiền phức cho họ để hiểu điều đó vì Magga Baba sẽ không nói điều ông ấy đã thì thào, và tôi đã không định nói điều ông ấy đã thì thào. Nhưng một điều họ đã cảm thấy, rằng Magga Baba đã rất hài lòng với tôi. Ông ấy ôm tôi và rời đi.
Điều đó đã giúp cho gia đình và bạn bè tôi: “Có thể có cái gì đó mà chúng ta không hiểu” – nhưng những người khác nghĩ rằng cả hai đều điên. “Ông ta là người điên già, nổi tiếng; giờ ông ta vớ được người điên khác nữa.”
Nhưng dầu vậy đó đã là an ủi lớn rằng đã có một người có khả năng hiểu tôi. Và vì việc ông ấy hiểu tôi, tôi bắt đầu dần dần nói – vì có lẽ có thể có vài người nữa mà có thể được giúp đỡ. Có thể họ ở ngay bên bờ. Nhưng khi tôi bắt đầu nói… Nó đã tới theo cùng cách như im lặng đã tới, dường như toàn thể đại dương im lặng… và khi tôi bắt đầu nói cùng điều đó là trường hợp với nói. Đột nhiên tâm trí bắt đầu vận hành và tôi đã nói liên tục.
Mọi người bắt đầu tới tôi, hỏi lời khuyên của tôi. Mọi người bắt đầu tới tôi để nghe bài nói trong giáo đoàn của họ, trong hội nghị nào đó, trong thành phố khác nào đó. Tôi đã diễn thuyết đôi khi năm lần một ngày, gần như cả ngày, trong các hội nghị khác nhau và các cuộc họp khác nhau, cao đẳng, đại học. Và im lặng của tôi không bị động tới.
Trong nhiều năm tôi đã du hành một mình khắp Ấn Độ, nói chuyện với mọi loại người. Và dần dần, dần dần, phiền phức bắt đầu nảy sinh. Các chính khách bắt đầu trở nên sợ. Họ không thể dung thứ được bất kì người nào có quyền năng trên cả triệu người. Điều khó cho các chính khách là thu thập được vài người để nghe họ, còn tôi nói trước một trăm nghìn người hay hai trăm nghìn người. Điều này trở thành vấn đề lớn cho họ, rằng nếu người này quay sang chính trị anh ta có thể chứng tỏ là nguy hiểm lớn.
Họ bắt đầu quấy rối các buổi thảo luận của tôi. Họ bắt đầu tạo ra hỗn độn trong các buổi thảo luận, chắn đường để cho tôi không thể tới chỗ đúng giờ, thậm chí cố ngăn cản tôi dừng lại ở ga. Họ sẽ tập hợp người của họ và họ sẽ không cho phép tôi bước từ tầu hoả xuống sân ga. Đây đã là ga cuối cùng – tầu hoả không thể đi tiếp nữa – nhưng họ đã khăng khăng rằng tôi phải quay lại, rằng tôi không thể dừng ở đây trong thành phố của họ.
Khi điều đó trở thành gần như không thể được, tôi bỏ việc du hành. Tôi đã có đủ người, cho nên tôi bắt đầu một pha mới: các trại thiền ở ga trên núi hay ở Kashmir xa xôi cho những người muốn ở cùng tôi trong hai mươi mốt ngày hay bẩy ngày – trại nhỏ, trại lớn.
Một thời gian việc đó diễn ra tốt vì tôi không vào các thành phố, nhưng các chính khách không thể ngồi im. Họ đang sống nhiều trong sợ bị tống ra khỏi các vị trí quyền lực của họ tới mức họ bắt đầu tạo ra phiền phức cho các trại thiền. Khách sạn được đặt chỗ nhưng khi chúng tôi tới chính phủ đã cắt bỏ việc đặt chỗ.
Bây giờ người quản lí khách sạn sẽ nói, “Chúng tôi không thể làm được gì cả, đó là từ cấp cao; chính phủ muốn có cuộc hội nghị đặc biệt trong bẩy ngày cho nên chúng tôi không thể dành chỗ cho các ông.”
Và đã không có hội nghị nào. Khách sạn vẫn còn trống chỉ để cho chúng tôi không thể có được trại. Khi ngay cả việc tổ chức trại đã trở thành không thể được, đó là lúc tôi chuyển tới Poona – chỉ vẫn còn ở đó. “Bây giờ, bất kì người nào muốn tới thì nên tới đây” – vì họ đã làm cho tôi không thể nào đi lại được.
Ở Poona, hàng nghìn người đã tới, và không chỉ từ Ấn Độ – vì bây giờ tôi đã ở một chỗ – mà từ khắp trên thế giới. Điều này thậm chí trở thành phiền hà hơn cho họ. Tôi thậm chí đã không đi ra khỏi nhà của tôi. Trong bẩy năm đó ở Poona, tôi đã chỉ hai lần đi ra khỏi nhà: một lần để gặp bố tôi khi ông ấy sắp chết và một lần khi Vimalkirti sắp chết. Ngoài ra tôi đã chỉ vẫn ở trong nhà vì bây giờ họ tuyệt vọng tới mức họ muốn giết tôi. Bây giờ vấn đề không chỉ là ngăn cản tôi, bây giờ mọi người đã tới tôi. Tôi đã không đi bất kì đâu cho nên họ không thể ngăn cản được tôi.
Và trước mười nghìn sannyasin họ đã cố giết tôi bằng việc ném dao. Đó đã là cái gì đó chưa từng có tiền lệ, vì các nỗ lực để giết ai đó không được thực hiện một cách công khai thế – mười nghìn nhân chứng. Con dao có đó, và hai mươi sĩ quan cảnh sát địa vị cao đã ở đó vì họ đã nhận được cú điện thoại nặc danh vào buổi sáng: “Ai đó đang cố giết Osho sáng nay trong bài nói.”
Cảnh sát đã xô tới đạo tràng, họ đã thông báo cho chúng tôi, và họ đã ngồi ở đó. Trước hai mươi sĩ quan cảnh sát và mười nghìn người, người này đã ném dao. Anh ta ném trượt. Nhưng toà án… Đó là vụ kiện của cảnh sát; chúng tôi đã không đưa ra vụ kiện, không cần. Cảnh sát đã hiện diện – và không một cảnh sát nào, toàn hai mươi sĩ quan cảnh sát. Mười nghìn nhân chứng đã sẵn sàng ra toà làm chứng, con dao có đó, người này bị bắt quả tang – nhưng toà án đã thả anh ta khi nói, “Đã không có nỗ lực ám sát.”
Quan toà phải đã cảm thấy mặc cảm. Ông ta nói với một bác sĩ đã tới nghe tôi… Họ là bạn bè. Qua bác sĩ đó ông ta đã gửi một thông điệp cho tôi, “Bảo Osho tha thứ cho tôi. Sức ép từ chính phủ trung ương là nhiều thế. Tôi là người nghèo, tôi không thể trụ được với sức ép như vậy. Tôi sắp được thăng cấp, và họ đe doạ tôi rằng việc thăng cấp của tôi sẽ bị dẹp bỏ và tôi sẽ bị chuyển tới khu vực xa xôi nào đó, rằng cả đời mình tôi sẽ không có khả năng được bất kì thăng cấp nào. Tôi biết… vì mọi thứ đã là rõ ràng. Không có vấn đề hoài nghi trong nó. Và nó đã là vụ kiện của cảnh sát. Bây giờ hai mươi sĩ quan cảnh sát sẽ không nói dối vì không lí do nào. Nhưng tôi phải thả anh ta ra; bằng không, ông biết những người này – họ thậm chí có thể giết tôi.”
Thế là người đó được thả ra. Và khi tôi đi lại khắp nơi, nguy hiểm đã trở thàng ngày một lớn hơn mọi ngày. Đầu tiên, nó đã là một chính phủ, một nước, thế rồi chính phủ khác, và bây giờ nó là toàn thế giới.
Đó đã là một kinh nghiệm kì lạ, về nhân loại phi văn minh là thế nào và khả năng của việc là có văn hoá của nó là xa thế nào – vì bất kì người nào cố nâng tâm thức của nhân loại lên mức cao hơn đều trở thành kẻ thù của nhân loại. Mọi người bạn đều trở thành kẻ thù của nó, và mọi kẻ thù, người đang giữ nhân loại bị làm nô lệ, được coi là người bảo vệ của nó; họ là thánh nhân của nó, họ là người lãnh đạo của nó.
Có lẽ không người nào đã trải qua nhiều điều thế như tôi đã trải qua, vì mọi người trước tôi đã sống một cách cục bộ.
Jesus bị đóng đinh trong một góc nhỏ, xa xôi của thế giới, ở Judea, chỉ là một thuộc địa nhỏ của đế quốc La Mã.
Socrates đã bị giết ở Athens, một bang – thành phố, thậm chí không là một nước. Ông ấy chưa bao giờ ra ngoài Athens.
Cho nên những người đó không bao giờ đi vào tiếp xúc với toàn thể nhân loại như cách tôi đã đi vào trong tiếp xúc với nó, và họ không bao giờ thấy những bộ mặt xấu – vì tất cả những người đó, người có quyền lực, là cực kì giỏi nói, khéo léo trong việc che giấu thực tại của họ. Họ là những kẻ đạo đức giả hoàn hảo.
Kinh nghiệm của cả đời tôi sẽ có ích cho bất kì người nào muốn thức tỉnh mọi người. Họ không thể đóng đinh tôi được vì tôi đã không phạm vào bất kì tội nào; mà tôi đã không tranh đấu chống lại một tôn giáo nào cũng không chống lại một nước nào. Tranh đấu của tôi đã là phổ quát. Nó không chống lại bất kì tôn giáo nào nói riêng hay bất kì ý thức hệ chính trị nào nói riêng. Nó là tranh đấu chống lại sự man rợ trong mọi con người.
Cho nên họ có hơi chút khó khăn để chỉ rõ cách tiêu diệt tôi. Họ sẽ không có khả năng làm. Thực ra, mọi nỗ lực của họ sẽ phơi họ ra ngày càng nhiều hơn.
Và nỗ lực của họ cũng đã là giúp ích theo cách khác: nó đã giúp tôi thấy trong những người của riêng tôi, ai là thực sự cùng tôi và ai là không, ai chỉ giả vờ ở cùng tôi và ai thực sự ở cùng tôi với toàn bộ tấm lòng của họ… rằng nếu tôi bị đóng đinh, hàng nghìn người sẽ bị đóng đinh đồng thời. Cho nên theo một cách nào đó, việc đó đã là tốt. Mọi cuộc tấn công vào tôi đã giúp cho tôi gạt bỏ những người là rởm.
Tôi sung sướng rằng tôi đã tìm ra hàng nghìn người cộng hưởng với tôi, những người có tình yêu, người có tin cậy là vô điều kiện với tôi. Cuộc sống của họ đang được biến đổi. Cho dù tôi bị mang đi khỏi những người của tôi, biến đổi của họ sẽ không dừng lại. Nó là cái gì đó không biết quay lui. Một khi nó lắng đọng, nó liên tục tăng trưởng trong bạn; nó giống như hạt mầm, và tim của bạn trở thành đất.
Và tôi sung sướng rằng hàng nghìn người đã đủ dũng cảm để sẵn có cho tôi mặc cho mọi loại đối lập, dối trá, vu cáo. Khi toàn thế giới chống lại bạn, bạn có thể chỉ có được vài người được chọn thực sự. Thế thì người tầm thường không thể tới gần bạn; họ không thể thu được dũng cảm.
Cho nên đó là một trải nghiệm lớn từ mọi khía cạnh. Tôi đã đi vào trong im lặng lần nữa chỉ để xem liệu bạn có thể hiểu được tôi trong im lặng hay không, liệu bạn có thể hiện hữu cùng tôi trong im lặng hay không. Và phần lớn các bạn đã hiện hữu toàn bộ cùng tôi, một cách sung sướng, vui vẻ. Không thành vấn đề liệu tôi im lặng hay nói. Đó đã không phải là chuyện của tâm trí; nó đã trở thành vấn đề của tim.
Tôi đã đi ra khỏi im lặng vì vài người bắt đầu lạm dụng, khai thác người của tôi vì các mục đích riêng của họ, vì khao khát quyền lực riêng của họ.
Tâm xã đã là một thực nghiệm lớn, nhưng vì vài kẻ phản bội, chính phủ đã có năng lực phá huỷ nó; bằng không ngay cả chính phủ mạnh nhất của thế giới chắc sẽ không có khả năng phá huỷ được nó. Bao giờ đó cũng là những kẻ phản bộ bên trong các bạn, điều cho phép các quyền lực chính trị phá huỷ. Nhưng khi có liên quan tới tôi, điều đó nữa đã là tốt.
Bất kì cái gì đã xảy ra cho tôi phải đã là tốt. Có lẽ vì cách của tôi nhìn vào mọi sự mà tôi không thể nhìn khác được.
Bây giờ chúng ta có thể tạo ra các trường nhỏ trên khắp thế giới như pha cuối cùng của công việc của tôi. Tôi đơn giản đang đi tìm chỗ mà họ có thể để tôi định cư, và vài người có thể tới và đi thăm tôi – cho nên bất kì cái gì còn lại để được nói thì có thể được nói cho bạn trước khi tôi lại đi vào trong im lặng. Có quá nhiều thứ để được nói.
Có lẽ các quyền lợi được đầu tư sợ rằng tôi đang đi tới gần việc nói các thứ mà có thể là nguy hiểm cho sự tồn tại của họ hơn vũ khí hạt nhân.
Một trong các nhà xuất bản Hà Lan, nơi đã xuất bản hàng tá sách về các bài nói của tôi ở Hà Lan, đã viết cho tôi một bức thư vài tháng trước, có nói, “Bây giờ ông đang nói một cách nguy hiểm. Chúng tôi không thể mạo hiểm công ti xuất bản. Chúng tôi là những người kinh doanh. Điều ông đã nói trước đây, chúng tôi có thể xoay xở được; nhưng bây giờ nó ở bên ngoài chúng tôi. Cho nên tôi sẽ không xuất bản thêm bất kì sách nào nữa, và tôi muốn ngắt hoàn toàn liên kết với ông. Và tôi cũng sẽ không in lại những sách đó. Nếu các sannyasin muốn, họ có thể nhận mọi sách đó với giá vốn; bằng không, tôi sẽ để chúng trong kho nhưng chúng sẽ không được bán. Tôi đơn giản không muốn được liên kết với tên của ông.”
Điều ông ấy nói là có nghĩa. Mọi chính phủ này đang cảm thấy cùng điều đó. Mọi tôn giáo đang cảm thấy cùng điều đó. Họ muốn tôi dừng lại vì tôi đang đi tới gần việc nói những điều họ đã từng che giấu với nhân loại.
Với điều đó tôi không cần hàng nghìn người. Tôi chỉ cần một nhóm nhỏ như các bạn mà với họ tôi có thể trong hài hoà toàn bộ và nói bất kì cái gì tôi bao giờ cũng muốn nói. Tôi đã từng giữ lại nhiều điều; bây giờ tôi không muốn giữ lại bất kì cái gì, và không có lí do để giữ – vì mọi điều họ có thể làm chống lại tôi họ đã làm rồi. Cho nên tôi chỉ muốn định cư ở một chỗ nhỏ với một nhóm nhỏ, và mọi người có thể tới và đi một cách im lặng. Không cần làm bất kì ồn ào gì.
Và bất kì cái gì tôi nói, mọi điều được cần là công bố nó trong mọi ngôn ngữ có thể. Điều đó sẽ là công việc chính của bạn, vì bây giờ bạn sẽ không tìm ra nhà xuất bản nào để xuất bản nó. Bây giờ chúng ta sẽ phải xuất bản nó bằng tài nguyên riêng của chúng ta: bản thân chúng ta sẽ phải dịch nó, bản thân chúng ta phải xuất bản nó, làm các thu xếp cho việc tiếp thị. Và trách nhiệm lớn đó rơi vào các bạn.
Lời phải đạt tới. Mọi người có thể hiểu hôm nay hay ngày kia – điều đó không thành vấn đề – nhưng một ngày nào đó họ sẽ hiểu nó.
Một điều tôi có thể nói, rằng bất kì cái gì tôi đang nói đều sẽ trở thành triết lí tương lai, tôn giáo tương lai, của toàn thể nhân loại; và các bạn được phúc lành là người đồng sáng tạo trong nó.
Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.1, Ch.27 Cái gì đó không biết đi ngược lại