Yêu và Thiền

Thầy nói nếu người ta có thể thực sự yêu, thế thì một mình yêu là đủ và một trăm mười hai phương pháp thiền là không được cần. Như thầy đã giải thích yêu thực, tôi thực sự cảm thấy rằng tôi yêu, tôi tin. Nhưng phúc lạc tôi đương đầu trong thiền cho cảm giác là chiều hoàn toàn khác hơn là sự mãn nguyện bên trong tôi trải nghiệm từ yêu, và tôi không thể tưởng tượng được việc không có thiền nữa. Vậy xin thầy giải thích thêm về cách một mình yêu mà không có thiền có thể là đủ.

 

Nhiều điều sẽ phải được hiểu. Một, nếu bạn thực sự trong yêu, bạn sẽ không hỏi chút nào về thiền – vì yêu là hoàn thành toàn bộ tới mức nó không bao giờ bị cảm thấy rằng cái gì đó thiếu, rằng kẽ hở nào đó cần được lấp kín, rằng bạn cần cái gì đó thêm. Nếu bạn cảm thấy rằng cái gì đó thêm được cần, kẽ hở có đó. Nếu bạn cảm thấy rằng cái gì đó thêm là cần được làm và trải nghiệm, thế thì yêu chỉ là cảm giác, không là thực tại. Tôi không hoài nghi niềm tin của bạn, bạn có thể tin rằng bạn đang trong yêu. Niềm tin của bạn là đích thực; bạn không lừa bất kì người nào. Bạn cảm thấy rằng bạn đang trong yêu, nhưng các triệu chứng chỉ ra rằng bạn không trong yêu.

Triệu chứng của việc đang trong yêu là gì? Ba điều. Thứ nhất, tuyệt đối mãn nguyện. Không cái gì khác được cần; thậm chí Thượng đế cũng không được cần. Thứ hai, không tương lai. Chính khoảnh khắc này của yêu là vĩnh hằng. Không khoảnh khắc tiếp, không tương lai, không ngày mai. Yêu là việc xảy ra trong hiện tại. Và thứ ba, bạn dừng hiện hữu, bạn không còn nữa. Nếu bạn vẫn có đó, thế thì bạn vẫn không đi vào trong ngôi đền của yêu.

Nếu ba điều này xảy ra… Nếu bạn không có, thế thì ai sẽ thiền? Nếu không có tương lai, thế thì mọi phương pháp trở thành vô dụng vì phương pháp là dành cho tương lai, cho kết quả. Và nếu tại chính khoảnh khắc này bạn hài lòng, tuyệt đối hài lòng, động cơ để làm bất kì cái gì là ở đâu?

Có trường phái các nhà tâm lí – và đây là một trong những xu hướng có ý nghĩa nhất trong tư duy hiện đại – mà đã bắt đầu với Wilhelm Reich. Ông ấy nói rằng mọi bệnh tâm trí nảy sinh vì thiếu yêu. Vì bạn không thể cảm thấy yêu sâu sắc, vì bạn không thể ở trong nó một cách toàn bộ, việc không được hoàn thành này khao khát sự hoàn thành theo nhiều chiều.

Khi tôi nói rằng “Nếu bạn có thể yêu, không cái gì được cần,” tôi không ngụ ý rằng thế thì yêu là đủ. Tôi ngụ ý rằng một khi bạn yêu sâu sắc, yêu trở thành cánh cửa – cũng giống như bất kì thiền nào. Thiền sẽ làm cái gì? Ba điều này: Nó sẽ tạo ra sự mãn nguyện; nó sẽ cho phép bạn vẫn còn trong hiện tại, giúp bạn vẫn còn trong hiện tại; và nó sẽ phá huỷ bản ngã của bạn. Ba điều này thiền sẽ làm – với bất kì phương pháp nào. Cho nên bạn có thể nói điều đó theo cách này: yêu là phương pháp tự nhiên. Nếu phương pháp tự nhiên bị bỏ lỡ, thế thì phương pháp nhân tạo khác phải được cung cấp.

Nhưng người ta có thể cảm thấy rằng người ta đang trong yêu; thế thì ba điều này sẽ trở thành tiêu chí cho người đó. Người đó sẽ nghĩ rằng ba điều này nên được làm thành tiêu chuẩn, thành cách đo và người đó sẽ quan sát liệu ba điều này có xảy ra không. Nếu chúng không xảy ra, thế thì việc cảm của người đó có thể là nhiều thứ khác, nhưng không là yêu. Và cảm thấy yêu là hiện tượng lớn, nó có thể là nhiều thứ. Nó có thể là thèm khát; nó có thể là dục đơn giản; nó có thể chỉ là xu hướng sở hữu. Nó có thể chỉ là bận bịu vì bạn không thể ở một mình, và bạn cần ai đó vì bạn sợ và bạn cần an ninh. Sự hiện diện của người khác giúp bạn được an ninh. Hay nó có thể chỉ là quan hệ dục.

Năng lượng cần lối ra. Năng lượng liên tục tích luỹ – thế thì nó trở thành gánh nặng. Bạn phải ném nó ra và xả nó ra. Cho nên yêu của bạn có thể chỉ là việc xả ra. Yêu có thể là nhiều thứ, và yêu là nhiều thứ. Và bình thường, yêu là nhiều thứ ngoại trừ yêu. Với tôi, yêu là thiền. Cho nên thử điều này: với người yêu của bạn, ở trong thiền đi. Bất kì khi nào người yêu của bạn hiện diện, ở trong thiền. Bất kì khi nào yêu của bạn hiện diện, ở trong thiền sâu. Làm sự hiện diện này của nhau thành trạng thái thiền.

Bình thường, bạn đang làm chính điều đối lập. Bất kì khi nào những người yêu ở cùng nhau họ tranh đấu. Khi họ bị tách rời thế thì họ nghĩ tới nhau, và khi họ ở cùng nhau họ tranh đấu. Khi họ lại bị tách ra, họ lại nghĩ về nhau. Khi họ được ở cùng nhau, tranh đấu lại bắt đầu. Đây không phải là yêu!

Cho nên tôi sẽ gợi ý vài điểm. Làm sự hiện diện của người yêu của bạn thành trạng thái thiền. Im lặng. Vẫn còn gần gũi, nhưng im lặng. Dùng sự hiện diện của nhau để loại bỏ tâm trí; không nghĩ. Nếu bạn nghĩ khi người yêu của bạn đang ở cùng bạn, thế thì bạn không ở cùng với người yêu của bạn. Làm sao bạn có thể thế được? Các bạn cả hai ở đó, nhưng tách xa nhiều dặm. Bạn đang nghĩ ý nghĩ của bạn, người yêu của bạn đang nghĩ ý nghĩ của người đó. Các bạn chỉ dường như ở gần, nhưng các bạn không ở gần – vì khi hai tâm trí đang nghĩ, chúng là các cực tách rời.

Yêu thực nghĩa là dừng suy nghĩ. Trong sự hiện diện của người yêu, dừng hoàn toàn suy nghĩ; chỉ thế thì các bạn mới ở gần. Thế thì đột nhiên các bạn là một, thế thì thân thể không thể phân tách các bạn. Thế thì sâu bên dưới trong thân thể, ai đó đã phá vỡ rào chắn. Im lặng phá vỡ rào chắn – đó là một điều.

Làm mối quan hệ của bạn thành hiện tượng linh thiêng. Khi bạn thực sự trong yêu, đối thể của yêu trở thành thiêng liêng. Nếu nó không phải vậy, thế thì biết rõ nó không phải là mối quan hệ yêu; điều đó là không thể được. Mối quan hệ yêu không phải là mối quan hệ trần tục. Nhưng bạn đã bao giờ cảm thấy bất kì tôn kính nào với người yêu của bạn chưa? Bạn có thể đã cảm thấy nhiều thứ, nhưng không bao giờ cảm thấy tôn kính.

Điều đó dường như là không thể quan niệm nổi, nhưng Ấn Độ đã thử nhiều, nhiều cách… Đó là lí do tại sao Ấn Độ đã từng nhấn mạnh rằng mối quan hệ yêu này giữa đàn ông và đàn bà nên là hiện tượng linh thiêng, không phải là mối quan hệ trần tục. Người yêu, người được yêu, họ trở thành thiêng liêng. Bạn không thể nhìn họ theo bất kì cách nào khác.

Tôi tự hỏi, bạn đã bao giờ cảm thấy bất kì tôn kính nào với vợ bạn không? Chính việc này dường như không liên quan – tôn kính vợ sao? Không có vấn đề gì. Bạn có thể cảm thấy kết án, bạn có thể cảm thấy mọi thứ, nhưng không bao giờ tôn kính. Mối quan hệ này chỉ là trần tục; các bạn đang dùng lẫn nhau. Vợ có thể nói rằng cô ấy kính trọng chồng, nhưng tôi đã không thấy một người vợ nào thực sự kính trọng. Về truyền thống, vì nó đã là tục lệ phải kính trọng chồng, vợ liên tục nói cô ấy kính trọng, và do vậy cô ấy thậm chí sẽ không thốt ra tên anh ấy. Không phải bởi vì kính trọng, vì cô ấy có thể thốt ra bất kì cái gì, nhưng cô ấy sẽ không thốt ra tên anh ấy chỉ vì theo truyền thống.

Tôn kính là điều thứ hai. Trong sự hiện diện của người yêu của bạn, cảm thấy sự tôn kính. Nếu bạn không thể thấy được điều thiêng liêng trong người yêu của bạn, bạn không thể thấy được ngài ở bất kì chỗ nào khác. Làm sao bạn có thể thấy được ngài trong cây, nơi không có mối quan hệ nào tồn tại? Khi sự thân thiết sâu sắc không lan khắp, làm sao bạn có thể thấy ngài trong tảng đá hay cây? Chúng là không liên quan. Nếu bạn không thể thấy được ngài trong người bạn yêu, nếu Thượng đế không được cảm thấy ở đó, ngài không thể được cảm thấy ở bất kì chỗ nào khác. Và nếu ngài có thể được cảm thấy ở đó, sớm hay muộn bạn sẽ cảm thấy ngài ở mọi nơi – vì một khi cánh cửa được mở ra, một khi bạn có thoáng nhìn về điều thiêng liêng trong bất kì người nào, thế thì bạn không thể quên được thoáng nhìn đó. Và bởi vì điều đó, thế thì mọi thứ trở thành cánh cửa. Đó là lí do tại sao tôi nói bản thân yêu là thiền.

Cho nên đừng nghĩ trong tương phản – yêu hay thiền. Đó không phải là nghĩa của tôi. Đừng cố chọn yêu hay thiền. Yêu có tính thiền, hay thiền có tính yêu. Đừng tạo ra bất kì phân chia nào. Yêu là hiện tượng rất tự nhiên, và nó có thể được dùng như phương tiện. Và Tantra đã dùng nó như phương tiện – không chỉ yêu, ngay cả dục Tantra đã dùng như phương tiện.

Tantra nói rằng trong dục sâu sắc bạn có thể thiền dễ dàng hơn nhiều so với trong bất kì trạng thái khác nào của tâm trí – vì điều này là tự nhiên, cực lạc sinh học. Nhưng bất kì cái gì được biết bởi hành động dục đều trong hình tướng rất suy đồi. Cho nên bất kì khi nào những điều như vậy được nói bạn cảm thấy không thoải mái, vì bất kì cái gì bạn đã biết nhân danh dục đều không là dục. Nó chỉ là cái bóng, vì toàn thể xã hội đã nuôi dưỡng tâm trí bạn chống lại dục.

Mọi người đều là người bị kìm nén, cho nên dục tự nhiên là không thể được. Và bất kì chỗ nào bạn ở trong hành động dục, mặc cảm sâu sắc bao giờ cũng hiện diện ở đó. Cảm giác mặc cảm đó trở thành rào chắn, và một trong những cơ hội lớn nhất bị mất. Bạn có thể đã dùng nó để đi sâu hơn vào trong bản thân bạn.

Tantra nói, trong hành động dục có tính thiền. Cảm thấy toàn thể hiện tượng này là linh thiêng; đừng cảm thấy mặc cảm. Thay vì thế, cảm thấy được ân huệ rằng tự nhiên đã cho bạn một nguồn qua đó bạn có thể đi sâu vào trong cực lạc ngay lập tức. Và thế rồi, là tự do toàn bộ trong nó. Không kìm nén; không chống đối. Để cho giao cảm dục bắt giữ bạn. Quên bản thân bạn đi; ném đi mọi cấm đoán. Là tuyệt đối tự nhiên, và thế thì bạn sẽ cảm thấy âm nhạc sâu sắc trong thân thể.

Khi cả hai thân thể trở thành một hài hoà, thế thì bạn sẽ quên hoàn toàn rằng bạn hiện hữu – và dầu vậy, bạn sẽ hiệu hữu. Thế thì bạn sẽ quên cái “tôi”: sẽ không có cái “tôi”, chỉ sự tồn tại đang chơi với sự tồn tại, người này chơi với người khác. Và hai người sẽ trở thành một. Sẽ không có suy nghĩ; tương lai sẽ dừng lại và bạn sẽ hiện hữu trong hiện tại chính khoảnh khắc này. Không mặc cảm nào, không bất kì cấm đoán nào, làm cho nó thành thiền, và thế thì dục được biến đổi. Thế thì bản thân dục trở thành cánh cửa.

Nếu dục trở thành cánh cửa, dần dần dục dừng mang tính dục. Và một khoảnh khắc tới khi dục đã ra đi – chỉ hương thơm còn lại. Hương thơm đó là yêu. Và về sau, ngay cả hương thơm đó biến mất, và thế thì cái còn lại là samadhi.

Tantra nói không cái gì phải bị coi là kẻ thù. Mọi năng lượng đều là thân thiện; người ta chỉ phải biết cách dùng nó. Cho nên đừng làm bất kì chọn lựa nào. Biến đổi yêu của bạn thành thiền và biến đổi thiền của bạn thành yêu. Thế thì bạn sẽ sớm quên đi lời này và bạn sẽ biết điều thực, cái không là lời. Lời ‘yêu’ không phải là yêu, và lời ‘thiền’ không phải là thiền, và lời ‘Thượng đế’ không phải là Thượng đế. Đây chỉ là lời. Và nếu bạn có thể xuyên thấu vào, thế thì Thượng đế, thiền, yêu; chúng tất cả trở thành một.

 

Từ “Vigyal Bhairav Tantra”, T.1, Ch.14 Đổi hướng năng lượng