Thời gian vào thân thể mới

Osho kính yêu,

Trong bài nói đêm hôm nọ thầy đã nói rằng ở cái chết của người ta có kẽ hở hai hay ba giây mà giữa chúng hồn đi từ thân thể này sang thân thể tiếp. Thưa thầy, thầy đã nói rằng kiếp trước của thầy đã là bẩy trăm năm trước. Thầy đã ở đâu trong mọi năm đó?

 

Chỉ ở đây, ở Uruguay! Tôi có thể ở đâu khác được? Toàn thể sự tồn tại là sẵn có. Khi bạn không ở trong thân thể, bạn chỉ là một phần của toàn thể sự tồn tại mà không có bất kì phân chia nào.

Lí do tại sao tôi phải vẫn còn bẩy trăm năm… Vài người không vào kiếp sau ngay lập tức. Hoặc người này ác thế, súc vật thế, sát hại thế, như Adolf Hitler… Ông ta còn chưa được tái sinh vì ông ta cần một loại bụng mẹ nào đó mà có thể không sẵn có trong hàng nghìn năm: ông ta phải đợi. Hoặc nếu bạn đã đạt tới tâm thức tiến hoá nào đó lại có cùng vấn đề: bạn cần bụng mẹ nào đó. Chừng nào điều đó là chưa sẵn có, bạn không thể lấy việc sinh khác.

Bình thường nó là hai hay ba giây, vì với nhân loại ngủ cùng loại bụng mẹ là sẵn có. Suốt cả ngày hàng triệu người đang làm tình, và họ đang cho những cơ hội cho người mới vào bụng mẹ. Cho nên với đám đông không có vấn đề gì; họ không phải đợi. Điều đó gần như là tức khắc: khi họ rời khỏi thân thể này, lập tức bụng mẹ nào đó là sẵn sàng. Và họ đi vào bụng mẹ gần nhất.

Nhân tiện, nếu bạn được sinh ra ở Đức, thế thì trong nhiều kiếp bạn có thể được sinh ra ở Đức bởi lẽ đơn giản rằng nếu bạn vẫn còn là một phần của đám đông không có lí do để đi xa sang Trung Quốc hay Nhật Bản và được sinh ra ở đó. Ngay quanh bạn có những bụng mẹ sẵn sàng nhận bạn.

Trong thực nghiệm của tôi, tôi đã thấy rằng mọi người thường liên tục ở trong cùng môi trường chừng nào cái gì đó chưa bắt đầu tăng trưởng trong họ và họ không thể tìm ra bụng mẹ đúng trong khu vực lân cận gần. Thế thì họ thay đổi. Thế thì họ chuyển sang nước khác, sang giống nòi khác, sang các dân tộc khác.

Nhưng trong những cực đoan này – hoặc bạn quá tai quái hay quá thánh thiện – bạn sẽ phải đợi, vì chỉ thỉnh thoảng một bụng mẹ là sẵn sàng cho người như vậy. Người bố phải có phẩm chất nào đó, người mẹ cần có phẩm chất nào đó, và chỉ nếu phẩm chất của họ là đối xứng với phẩm chất riêng của người đó, hồn nào đó mới có thể đi vào. Cho nên không chỉ có chuyện bạn mang dòng máu của bố mẹ bạn và xương của bố mẹ bạn và tế bào của bố mẹ bạn; có cái gì đó thậm chí còn sâu hơn điều đó. Bạn có phẩm chất nào đó mà đích xác là những phẩm chất của bố mẹ bạn, nhưng bạn đã không thu được chúng từ bố mẹ bạn – bạn có chúng, đó là lí do tại sao bạn có bố mẹ đó.

Vô thân thể, bạn chỉ là một phần của sự tồn tại. Khó giải thích cho bạn là bạn hiện hữu ở đâu vì “ở đâu” chỉ ra không gian nào đó; “khi nào” chỉ ra thời gian nào đó. Nhưng khi bạn rời khỏi thân thể, bạn đi ra ngoài cả hai thời gian và không gian, cho nên không có cách nào nói bạn ở đâu. Bạn hiện hữu: thời gian đã dừng lại cho bạn, không gian đã biến mất cho bạn.

Bạn sẽ vẫn còn trong trạng thái này một cách phúc lạc – nếu chính phúc lạc đang ngăn cản bạn khỏi tìm ra bụng mẹ mới – hay rất khổ, nếu bạn bị mắc kẹt vì khổ, vì phiền não, vì mọi điều ác bạn đã làm.

Adolf Hitler đã giết hàng triệu người, ít nhất sáu triệu người, và thế rồi bản thân ông ta tự tử – và mọi thứ chẳng vì chủ định gì. Toàn thể sự việc đã là tuyệt đối vô dụng. Bây giờ để tìm ra bố mẹ có những phẩm chất tương tự, những tâm trí tội phạm tương tự, ông ta sẽ phải đợi. Nhưng mọi việc chờ đợi này sẽ là đau khổ mãnh liệt.

Việc hiểu riêng của tôi là ở chỗ vì những tình huống này, ý tưởng về cõi trời và địa ngục đã nảy sinh. Không có địa ngục và không có cõi trời, chỉ có những người bị mắc kẹt và không thể tìm ra bụng mẹ. Nếu họ đang phiền não, khổ, tối, mọi hành hạ họ đã làm với người khác bắt đầu có hiệu quả của nó lên họ. Họ sống trong việc tự hành hạ hoàn toàn. Và đây là lí do tại sao ý tưởng về địa ngục đã được tạo ra; bằng không thì không có địa ngục. Nhưng nó có nghĩa, nghĩa biểu tượng.

Bẩy trăm năm đó đã là tuyệt đối phúc lạc với tôi, và tôi có thể nói rằng bất kì người nào đã trải nghiệm loại phúc lạc đó bên ngoài thời gian và không gian sẽ tự nhiên nghĩ người đó ở trong thiên đường. Nhưng không có thiên đường; sự tồn tại này là tất cả. Hoặc bạn ở trong thân thể… thế thì bạn có cơ hội để tiến hoá; không có thân thể bạn không thể tiến hoá. Thân thể là một loại trường học. Nó cho bạn mọi tình huống cho tiến hoá. Tôi biết bẩy trăm năm của tôi đã là phúc lạc, nhưng tôi không thể tiến lên trước; nó đã là phúc lạc bị đông cứng. Trong trạng thái đó không có khả năng nào để trưởng thành: bạn sẽ vẫn còn ở cùng một điểm cho tới khi bạn lại được sinh ra, và thế thì bạn có thể bắt đầu trưởng thành. Thân thể được cần để trưởng thành.

Một khi bạn đã đạt tới toàn thể khả năng của trưởng thành, toàn thể phổ, không có nhu cầu về bất kì tiến hoá nào; bạn đã đi tới điểm chấm hết. Thế thì bạn sẽ không quay lại trong thân thể. Không có nhu cầu quay lại trường; bạn đã học mọi thứ. Bây giờ bạn có thể vẫn còn là một phần của sự tồn tại tới vĩnh hằng, với phúc lạc vĩnh hằng.

Thân thể phải được kính trọng, được yêu, vì nó là phương tiện của bạn cho trưởng thành, cho đi lên trước. Không có nó bạn không thể chuyển lên được. Đó là lí do tại sao tôi liên tục ngạc nhiên rằng tôn giáo đã tạo ra ý tưởng là thân thể là cái gì đó phản tâm linh. Thân thể là điều bạn muốn là vậy: nó không thể là phản tâm linh, nó có thể ủng hộ tính tâm linh. Nó là phương tiện: bất kì chỗ nào bạn muốn đi tới nó mang bạn đi tới; trong bản thân nó không có chương trình. Thân thể là rất hồn nhiên không có chương trình nào.

Sự kiện là mọi tôn giáo đã kết án thân thể đều đã làm hại nhân loại, vì những người đã kết án thân thể đã dừng việc dùng khả năng này của thân thể để mang bạn tới trạng thái cao hơn. Ngược lại, họ đã bắt đầu làm hại thân thể. Họ đã có tính phá huỷ với thân thể, và điều đó sẽ không giúp đỡ. Họ đang phá huỷ chính phương tiện của họ.

Nhưng dường như là sự kiện rằng những người đã đạt tới chứng ngộ đã không đi vào trong thân thể lần nữa đã cho ý tưởng sai với các tu sĩ, với các học giả – với những người không biết vậy mà tưởng họ biết. Ý tưởng này đã tới với họ rằng vì bạn không đi vào trong thân thể lần nữa sau khi bạn trở nên chứng ngộ, điều đó có nghĩa là thân thể là không tâm linh; nó là phản tâm linh. Bạn ở trong thân thể chỉ vì bạn không chứng ngộ, cho nên tranh đấu với thân thể, hành hạ thân thể, làm cho bản thân bạn tự do khỏi thân thể. Nhưng phương pháp họ đang dùng sẽ không làm cho họ tự do khỏi thân thể; họ sẽ bị vướng víu nhiều hơn với thân thể. Nhưng không ai quan tâm nhìn vào mọi hệ luỵ của bất kì cái gì.

Đúng là người chứng ngộ không bao giờ đi vào thân thể, nhưng điều đối lập là không đúng – rằng nếu bạn không đi vào thân thể bạn sẽ được chứng ngộ, hay nếu bạn phá huỷ thân thể bạn sẽ được chứng ngộ. Chính ý tưởng về tính phá huỷ, hành hạ, là phi tâm linh, và người có thể phá huỷ bản thân mình có thể dễ dàng phá huỷ bất kì người nào. Nếu người đó có thể hành hạ bản thân mình, rất dễ dàng cho người đó hành hạ bất kì người nào.

Có lẽ những người như Adolf Hitler đã là cái gọi là thánh nhân trong quá khứ. Họ đã hành hạ thân thể của họ nhiều tới mức giờ đây là phản ứng; con lắc đã chuyển sang cực đoan kia: giờ họ đang hành hạ người khác. Bằng không thì không có lí do tại sao mọi người phải hành hạ người khác. Họ có thể có được thích thú gì trong việc hành hạ người khác? Phải có lí do nào đó đằng sau nó chứ – họ đã hành hạ bản thân họ đủ rồi. Cho nên bây giờ điều đó trở thành cái vòng luẩn quẩn: bạn hành hạ bản thân bạn, thế rồi bạn được sinh ra trong thân thể và bạn hành hạ người khác; và vì bạn hành hạ người khác, bạn lại được sinh ra trong thân thể và bạn hành hạ bản thân bạn.

Từ Hindu cho thế giới là samsara. Ấn Độ đã rất cẩn thận về ngôn ngữ của nó: từng từ có nền tảng triết lí riêng của nó. Samsara ngụ ý chiếc bánh xe liên tục quay. Cách duy nhất để nhảy ra khỏi bánh xe này là có tính quan sát, vì tính quan sát đã ở bên ngoài bánh xe. Nếu bạn trở nên quen với tính quan sát, bạn đột nhiên ở ngoài bánh xe. Nhưng nếu bạn bị đồng nhất với giận, với ghen, với yêu, với ghét – dù bất kì loại sự vật nào – thế thì bạn bị mắc vào bánh xe.

Và bánh xe liên tục quay từ cực đoan này tới cực đoan khác. Cái đang xuống sẽ lên, cái đang lên sẽ xuống – và không có kết thúc cho nó chừng nào ai đó chưa đơn giản nhảy ra ngoài. Và cách duy nhất để nhảy ra ngoài là trở nên nhận biết về giận của bạn, về yêu của bạn, về ghét của bạn, về khổ của bạn, về vui của bạn. Chỉ có tính quan sát bạn đã ở ngoài bánh xe – con ngỗng ở ngoài.

 

Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.1, Ch.12 Tâm trí là toàn thể vấn đề