Kĩ thuật phát triển người hướng dẫn bên trong

Tâm thức này là linh hồn hướng dẫn của từng người. Là người này.

 

Điều thứ nhất là ở chỗ bạn có người hướng dẫn bên trong bạn nhưng bạn không dùng nó. Và bạn đã không dùng nó lâu, nhiều kiếp tới mức bạn thậm chí có thể không nhận biết rằng người hướng dẫn tồn tại bên trong bạn. Tôi đã đọc cuốn sách của Castaneda. Thầy của ông ta, Don Juan, cho ông ta một thực nghiệm hay để làm. Đó là một trong những thực nghiệm cổ nhất.

Vào một đêm tối, trên con đường mòn rất nhiều đồi núi, nguy hiểm, không có ánh sáng nào, thầy của Castaneda nói, “Ông đơn giản tin vào người hướng dẫn bên trong và bắt đầu chạy.” Điều đó là nguy hiểm. Nó là đường mòn qua nhiều đồi núi, không biết, có cây, bụi, vực thẳm. Ông ấy có thể ngã bất kì chỗ nào. Ngay cả ban ngày ông ấy đã phải bước đi tỉnh táo ở đó, vào ban đêm mọi thứ là tối. Ông ấy không thể thấy được bất kì cái gì và thầy ông ấy nói, “Không bước, chạy đi!” Ông ấy không thể tin được vào điều đó! Nó đơn giản là tự tử. Ông ấy trở nên hoảng sợ – nhưng thầy chạy. Thầy chạy đi như con vật hoang, và chạy lại. Và Castaneda không thể hiểu được làm sao thầy đã làm điều đó. Thầy không chỉ chạy trong bóng tối này, mà mỗi lần thầy chạy thẳng tới ông ấy, dường như thầy có thể nhìn thấy. Thế rồi dần dần Castaneda thu lấy dũng cảm. Nếu ông già này có thể làm được điều này, tại sao ông ấy không làm được? Ông ấy thử, và dần dần ông ấy cảm thấy ánh sáng bên trong tới. Thế rồi ông ấy bắt đầu chạy.

Bạn chỉ hiện hữu bất kì khi nào bạn dừng suy nghĩ. Khoảnh khắc bạn dừng suy nghĩ, cái bên trong xảy ra. Nếu bạn không nghĩ, mọi thứ là ổn – dường như người hướng dẫn bên trong nào đó đang làm việc. Lí trí của bạn đã dẫn sai đường cho bạn. Và việc dẫn sai đường lớn nhất đã là điều này: bạn không thể tin được vào người hướng dẫn bên trong.

Đầu tiên, bạn phải thuyết phục lí trí của bạn. Cho dù người hướng dẫn bên trong của bạn nói, “Tiến lên,” bạn phải thuyết phục lí trí của bạn và thế thì bạn bỏ lỡ các cơ hội. Vì có những khoảnh khắc… bạn có thể dùng chúng hay bạn có thể bỏ lỡ chúng. Trí tuệ cần thời gian, và trong khi bạn đang đắn đo, suy tư, suy nghĩ, bạn bỏ lỡ khoảnh khắc đó. Sự sống không đợi bạn. Người ta phải sống ngay tức khắc. Người ta phải thực sự là chiến binh – như họ nói trong Thiền – vì khi bạn đang chiến đầu trên chiến trường với chiếc kiếm, bạn không thể nghĩ được. Bạn phải hành động không nghĩ.

Các Thiền sư đã dùng kiếm như một kĩ thuật cho thiền, và họ nói ở Nhật Bản rằng nếu hai Thiền sư, hai thiền nhân, đang đánh nhau bằng gươm, không thể có kết luận được. Không ai có thể bại và không ai sẽ thắng, vì cả hai đều không nghĩ. Kiếm không chỉ trong tay họ, họ ở trong tay của người hướng dẫn bên trong của họ, người hướng dẫn bên trong vô suy nghĩ, và trước khi người kia tấn công, người hướng dẫn biết và phòng thủ. Bạn không thể nghĩ về điều đó được vì không có thời gian. Người kia đang nhắm vào tim bạn. Trong một nhoáng chốc lưỡi kiếm sẽ xuyên vào tim. Không có thời gian để nghĩ về điều đó, về làm gì. Khi ý nghĩ, “xuyên vào tim” xuất hiện cho người đó, đồng thời ý nghĩ, “phòng thủ” phải xuất hiện cho bạn – đồng thời, không kẽ hở – chỉ thế thì bạn có thể phòng thủ. Bằng không bạn sẽ không còn nữa.

Cho nên họ dạy kiếm thuật như cách thiền và họ nói, “Là khoảnh khắc sang khoảnh khắc cùng với người hướng dẫn bên trong, không nghĩ. Cho phép người bên trong làm bất kì cái gì xảy ra cho nó. Không can thiệp bằng tâm trí.” Điều này rất khó vì chúng ta được huấn luyện thế với tâm trí. Trường học, cao đẳng, đại học, toàn thể nền văn hoá, toàn thể hình mẫu văn minh, dạy cho cái đầu của chúng ta. Chúng ta đã mất tiếp xúc với người hướng dẫn bên trong. Mọi người được sinh ra cùng với người hướng dẫn bên trong đó nhưng nó không được phép làm việc, vận hành. Nó gần như bị tê liệt, nhưng nó có thể được làm sống lại.

Kinh này dành cho người hướng dẫn bên trong đó. Tâm thức này là linh hồn hướng dẫn của từng người. Là người này. Không nghĩ bằng đầu. Thực sự, không nghĩ chút nào. Chỉ hành động. Thử nó trong một số tình huống. Nó sẽ khó, vì thói quen cũ sẽ bắt đầu nghĩ. Bạn sẽ phải tỉnh táo: không nghĩ, nhưng cảm bên trong điều đang tới với tâm trí. Bạn có thể bị lẫn lộn nhiều lần vì bạn sẽ không có khả năng biết liệu nó có đang tới từ người hướng dẫn bên trong hay từ bề mặt của tâm trí. Nhưng bạn sẽ sớm biết việc cảm này, sự khác biệt.

Khi cái gì đó tới từ bên trong, nó tới từ rốn bạn đi lên. Bạn có thể cảm thấy luồng chảy, hơi ấm, tới từ rốn đi lên. Bất kì khi nào tâm trí bạn nghĩ, nó chỉ trên bề mặt, trong đầu, và thế rồi nó đi xuống. Nếu tâm trí bạn quyết định cái gì đó, thế thì bạn phải buộc nó đi xuống. Nếu người hướng dẫn bên trong của bạn quyết định, thế thì cái gì đó bật lên trong bạn. Nó tới từ cốt lõi sâu của con người của bạn hướng tới tâm trí. Tâm trí nhận nó, nhưng nó không phải của tâm trí. Nó tới từ cõi bên kia – và đó là lí do tại sao tâm trí sợ về nó. Với suy luận điều đó là tin cậy vì nó tới từ đằng sau – không có bất kì suy luận nào cùng nó, không có bất kì bằng chứng nào. Nó đơn giản bật lên.

Thử nó trong những tình huống nào đó đi. Chẳng hạn, bạn lạc đường trong rừng. Thử nó đi. Không nghĩ – chỉ nhắm mắt lại, ngồi xuống, có tính thiền, và không nghĩ. Vì nghĩ là vô tích sự – làm sao bạn có thể nghĩ được? Bạn không biết. Nhưng suy nghĩ đã trở thành thói quen tới mức bạn liên tục nghĩ ngay cả trong những khoảnh khắc khi không cái gì có thể bắt nguồn được từ nó. Suy nghĩ chỉ có thể nghĩ về cái gì đó đã biết rồi. Bạn bị lạc trong rừng, bạn không có bản đồ nào, không có người nào để bạn có thể hỏi. Bạn nghĩ về cái gì? Nhưng dầu vậy bạn nghĩ. Suy nghĩ đó sẽ chỉ là lo nghĩ, không phải suy nghĩ. Và bạn càng lo nghĩ, người hướng dẫn bên trong càng ít có thể có năng lực.

Là vô lo nghĩ đi. Ngồi xuống dưới cây, và chỉ cho phép ý nghĩ rơi rụng đi và rút đi. Cứ đợi, không nghĩ. Không tạo ra vấn đề, chỉ đợi. Và khi bạn cảm thấy một khoảnh khắc của vô suy nghĩ đã tới, thế thì đứng dậy và bắt đầu di chuyển. Bất kì chỗ nào thân thể bạn di chuyển, cho phép nó di chuyển. Bạn chỉ là nhân chứng. Không can thiệp. Đường lạc có thể được tìm ra rất dễ dàng. Nhưng điều kiện duy nhất là, “Không can thiệp bằng tâm trí.”

Điều này đã xảy ra nhiều lần một cách vô tình. Các nhà khoa học lớn nói rằng bất kì khi nào một khám phá lớn được thực hiện, nó không bao giờ được thực hiện bằng tâm trí; nó bao giờ cũng được thực hiện bằng người hướng dẫn bên trong.

Bà Curie đã cố gắng và cố gắng giải một bài toán toán học. Bà ấy đã làm hết sức, mọi thứ là có thể. Thế rồi bà ấy phát chán. Trong nhiều ngày liền, nhiều tuần liền, bà ấy đã từng làm việc và chẳng cái gì đi ra. Bà ấy cảm thấy như điên. Không con đường nào dẫn tới lời giải. Thế rồi một đêm, chỉ vì kiệt sức, bà ấy nằm xuống và ngủ mất. Và trong đêm, trong mơ, kết luận bật ra. Bà ấy quan tâm tới kết luận này tới mức giấc mơ bị tan vỡ, bà ấy thức dậy. Ngay lập tức bà ấy viết ra kết luận này – vì không có quá trình nào trong mơ, chỉ kết luận. Bà ấy viết nó lên tập giấy và thế rồi lại đi ngủ. Đến sáng bà ấy phân vân; kết luận là đúng, nhưng bà ấy đã không biết làm sao nó đã được đạt tới. Không có quá trình, không phương pháp. Thế rồi bà ấy cố tìm ra quá trình; bây giờ điều đó là chuyện dễ hơn vì kết luận đã ở trong tay, và dễ đi ngược lại từ kết luận này. Bà ấy được giải thưởng Nobel vì giấc mơ này – nhưng bà ấy bao giờ cũng tự hỏi làm sao nó đã xảy ra.

Khi tâm trí bạn bị kiệt sức và không thể làm được thêm bất kì cái gì, nó đơn giản rút lui. Trong khoảnh khắc rút lui đó người hướng dẫn bên trong có thể cho hướng dẫn, manh mối, chìa khoá. Một người đã được giải thưởng Nobel về cấu trúc bên trong của tế bào người, đã thấy nó trong mơ. Ông ấy đã thấy toàn thể cấu trúc của tế bào người, tế bào bên trong, trong mơ, và thế rồi đến sáng ông ấy chỉ làm ra bức tranh về nó. Bản thân ông ấy không thể tin được rằng nó có thể là vậy, cho nên ông ấy đã phải làm việc trong nhiều năm. Sau nhiều năm làm việc ông ấy có thể kết luận rằng giấc mơ này là thực.

Với Bà Curie điều đã xảy ra là khi bà ấy đi tới biết về quá trình bên trong này của người hướng dẫn bên trong, bà ấy quyết định thử nó. Một lần đã có vấn đề mà bà ấy muốn giải, cho nên bà ấy nghĩ, “Sao lo nghĩ về nó làm gì, và sao không thử? Chỉ đi ngủ.” Bà ấy ngủ ngon, nhưng không có lời giải. Thế là bà ấy phân vân. Nhiều lần bà ấy thử: khi có vấn đề lập tức bà ấy sẽ đi ngủ. Nhưng không có lời giải. Thứ nhất, trí tuệ phải được cố gắng, hoàn toàn; chỉ thế thì giải pháp có thể bật ra. Cái đầu phải bị cạn kiệt hoàn toàn bằng không nó liên tục vận hành, ngay cả trong mơ.

Cho nên bây giờ các nhà khoa học nói rằng mọi khám phá lớn đều là trực giác, không phải trí tuệ. Đây là điều được ngụ ý bởi người hướng dẫn bên trong.

Tâm thức này là linh hồn hướng dẫn của từng người. Là người này. Mất đi cái đầu và rơi vào trong người hướng dẫn bên trong này đi. Nó có đó. Các kinh sách cổ nói rằng thầy hay guru – guru “bên ngoài” – có thể giúp ích chỉ trong việc tìm ra guru bên trong. Có vậy thôi. Một khi guru bên ngoài đã giúp bạn tìm ra guru bên trong, chức năng của guru bên ngoài không còn nữa.

Bạn không thể đạt tới chân lí qua thầy; bạn chỉ có thể đạt tới thầy bên trong qua thầy – và thế thì thầy bên trong này sẽ dẫn bạn tới chân lí. Thầy bên ngoài chỉ là đại diện, cái thay thế. Ông ấy có người hướng dẫn bên trong của mình và ông ấy có thể cảm thấy người hướng dẫn bên trong của bạn nữa, vì họ cả hai tồn tại trên cùng bước sóng – họ cả hai tồn tại trong cùng việc điều chỉnh và cùng chiều hướng. Nếu tôi đã tìm thấy người hướng dẫn bên trong của tôi, tôi có thể nhìn vào trong bạn và cảm thấy người hướng dẫn bên trong của bạn. Và nếu tôi thực sự là người hướng dẫn của bạn, mọi hướng dẫn của tôi sẽ là để đưa bạn tới người hướng dẫn bên trong của bạn.

Một khi bạn ở trong tiếp xúc với người hướng dẫn bên trong, tôi không còn được cần tới. Bây giờ bạn có thể đi một mình. Cho nên mọi điều guru có thể làm là đẩy bạn từ đầu xuống rốn, từ việc suy luận của bạn tới lực trực giác, từ tâm trí biện luận tới người hướng dẫn tin cậy của bạn. Và điều này không chỉ như vậy với con người, nó là vậy với con vật, với chim, với cây, với mọi thứ. Người hướng dẫn bên trong tồn tại, và nhiều hiện tượng mới đã được khám phá, điều là huyền bí.

Có một số trường hợp. Chẳng hạn, cá mẹ chết ngay sau khi đẻ trứng. Thế rồi cá bố giúp cho trứng được thụ tinh, và thế rồi nó chết. Trứng vẫn còn một mình không mẹ không bố. Nó chín. Thế rồi cá mới được sinh ra. Cá này không biết bất kì cái gì về bố, mẹ; nó không biết chúng tới từ đâu. Nhưng mặc dầu vậy con cá đặc biệt này sống ở một phần đặc biệt của biển, nó sẽ đi tới phần từ đó bố và mẹ đã tới đẻ trứng. Nó sẽ đi tới cội nguồn. Điều này đã từng xảy ra lặp đi lặp lại, và khi nó muốn đẻ trứng, nó sẽ đi tới bờ này, đẻ trứng, và chết. Cho nên không có trao đổi giữa bố mẹ và con cái của chúng nhưng cá con bằng cách nào đó biết nơi chúng phải đi, nơi chúng phải di chuyển tới – và chúng không bao giờ bỏ lỡ. Và bạn không thể dẫn sai đường chúng được. Điều đó đã được thử, nhưng bạn không thể dẫn sai đường chúng được. Chúng sẽ đạt tới cội nguồn. Người hướng dẫn bên trong nào đó đang làm việc.

Ở nước Nga xô viết họ đã từng thực nghiệm với mèo, với chuột, và với nhiều con vật nhỏ. Mèo, mèo mẹ, bị tách rời khỏi con của nó và con con được đem sâu xuống biển; nó không thể biết được cái gì đang xảy ra cho con nó. Mọi kiểu dụng cụ khoa học được gắn với con mèo này để đo điều đã xảy ra bên trong tâm trí nó và tim nó, và thế rồi một con con bị giết, sâu trong biển. Ngay lập tức con mẹ trở nên nhận biết. Nhịp máu của nó thay đổi. Nó trở nên phân vân và lo nghĩ, nhịp tim của nó tăng lên… ngay khi con con bị chết. Và các dụng cụ khoa học nói rằng nó cảm thấy đau đớn vô cùng. Thế rồi sau một chốc mọi thứ trở lại bình thường. Thế rồi con con khác bị giết – lại cùng thay đổi. Và cùng điều này với con con thứ ba. Điều đó xảy ra mọi lần. Cái gì đã xảy ra?

Bây giờ các nhà khoa học Xô viết nói con mẹ có người hướng dẫn bên trong, và trung tâm cảm bên trong và nó được nối với những đứa con của con mèo này, dù chúng ở bất kì đâu. Và nó lập tức cảm thấy mối quan hệ viễn cảm. Người mẹ con người sẽ không cảm được nhiều thế. Điều này gây phân vân. Sự việc đáng phải hoàn toàn ngược lại chứ: người mẹ con người phải cảm thấy nhiều hơn vì cô ấy tiến hoá hơn. Nhưng cô ấy sẽ không vậy vì cái đầu đã nắm mọi thứ trong tay nó và các trung tâm bên trong tất cả nằm tê liệt.

Tâm thức này là linh hồn hướng dẫn của từng người. Là người này. Bất kì khi nào bạn bị phân vân trong một tình huống và bạn không thể thấy được làm sao thoát ra khỏi nó, đừng nghĩ; cứ ở trong việc vô suy nghĩ sâu và cho phép người hướng dẫn bên trong hướng dẫn bạn. Lúc ban đầu bạn sẽ cảm thấy sợ, bất an ninh, nhưng chẳng mấy chốc, khi bạn đi tới kết luận đúng mọi lúc, khi bạn đi tới cánh cửa đúng mọi lúc, bạn sẽ thu lấy dũng cảm và bạn sẽ trở nên tin cậy.

Nếu tin cậy này xảy ra, tôi gọi nó là đức tin. Đây thực sự là đức tin tôn giáo – tin cậy vào người hướng dẫn bên trong. Suy luận là một phần của bản ngã. Chính bạn tin vào bản thân bạn. Khoảnh khắc bạn đi sâu vào bên trong bạn, bạn đã đi tới chính hồn của vũ trụ. Người hướng dẫn bên trong của bạn là một phần của sự hướng dẫn Thiêng liêng. Khi bạn đi theo nó, bạn đi theo điều Thiêng liêng; khi bạn đi theo bản thân bạn, bạn làm phức tạp mọi thứ lên, và bạn không biết bạn đang làm gì. Bạn có thể nghĩ bản thân bạn là rất trí huệ. Bạn không vậy đâu.

Trí huệ tới từ tim, nó không tới từ trí tuệ. Trí huệ tới từ chiều sâu bên trong nhất của hiện hữu của bạn, nó không từ cái đầu. Chặt đầu bạn đi, là vô đầu đi – và đi theo sự hiện hữu, dù bất kì cái gì, dù bất kì chỗ nào nó đưa tới. Cho dù nó dẫn vào trong nguy hiểm, đi vào trong nguy hiểm, vì đó sẽ là con đường dành cho bạn và trưởng thành của bạn. Qua nguy hiểm đó bạn sẽ trưởng thành và trở nên chín chắn. Cho dù người hướng dẫn bên trong dẫn bạn tới chết, đi vào trong nó đi, vì điều đó sẽ là con đường dành cho bạn. Đi theo nó, tin cậy nó, và di chuyển cùng nó.

 

Từ “Vigyan Bhairav Tantra”, T.4, Ch.77