Trên con đường của buông xuôi, làm sao người tìm kiếm đi tới kĩ thuật đúng từ một trăm mười hai phương pháp?
~
Trên con đường của ý chí có các phương pháp – một trăm mười hai phương pháp này. Trên con đường của buông xuôi, bản thân buông xuôi là phương pháp, không có các phương pháp khác – nhớ điều này. Mọi phương pháp đều là không buông xuôi, vì phương pháp có nghĩa phụ thuộc vào bản thân bạn. Bạn có thể làm cái gì đó; kĩ thuật này có đó, cho nên bạn làm nó. Trên con đường của buông xuôi, bạn không còn nữa, cho nên bạn không thể làm được bất kì cái gì. Bạn đã làm điều tối thượng, điều cuối cùng: bạn đã buông xuôi. Trên con đường của buông xuôi, buông xuôi là phương pháp duy nhất.
Tất cả một trăm mười hai phương pháp này yêu cầu ý chí nào đó; chúng yêu cầu cái gì đó được bạn làm. Bạn thao tác năng lượng của bạn, bạn làm cân bằng năng lượng của bạn, bạn tạo ra trung tâm trong hỗn độn của bạn. Bạn làm cái gì đó. Nỗ lực của bạn là có ý nghĩa, cơ bản, được cần tới. Trên con đường của buông xuôi chỉ một điều được yêu cầu – bạn buông xuôi. Chúng ta sẽ đi sâu hơn vào trong một trăm mười hai phương pháp này, cho nên điều tốt là nói cái gì đó về buông xuôi bởi vì nó không có phương pháp.
Trong một trăm mười hai phương pháp này sẽ không có gì về buông xuôi. Tại sao Shiva đã không nói bất kì cái gì về buông xuôi? Vì không cái gì có thể được nói. Bản thân Bhairavi, bản thân Devi, đã đạt tới Shiva không qua bất kì phương pháp nào. Cô ấy đã đơn giản buông xuôi. Cho nên điều này phải được chú ý. Cô ấy đang hỏi những câu hỏi này không vì bản thân cô ấy, những câu hỏi này được hỏi cho toàn thể nhân loại. Cô ấy đã đạt tới Shiva. Cô ấy đã ở trong lòng ông ấy; cô ấy đã được ông ấy ôm choàng. Cô ấy đã trở thành một với ông ấy, nhưng dầu vậy cô ấy vẫn hỏi.
Cho nên nhớ một điều, cô ấy không hỏi cho bản thân cô ấy; không có nhu cầu. Cô ấy đang hỏi cho toàn thể nhân loại. Nhưng nếu cô ấy đã đạt tới, tại sao cô ấy hỏi Shiva? Bản thân cô ấy có thể không nói cho nhân loại? Cô ấy đã tới qua con đường của buông xuôi, cho nên cô ấy không biết gì về phương pháp. Bản thân cô ấy đã tới qua yêu; yêu là đủ lên bản thân nó. Yêu không cần bất kì cái gì thêm nữa. Cô ấy đã tới qua yêu, cho nên cô ấy không biết gì về bất kì phương pháp nào, kĩ thuật nào. Đó là lí do tại sao cô ấy hỏi.
Cho nên Shiva kể ra một trăm mười hai phương pháp. Ông ấy cũng sẽ không nói về buông xuôi vì buông xuôi thực sự không phải là phương pháp. Bạn buông xuôi chỉ khi mọi phương pháp đã trở thành vô tích sự, khi bạn không thể đạt tới được bởi bất kì phương pháp nào. Bạn đã thử hết sức bạn rồi. Bạn đã gõ lên mọi cánh cửa và không cửa nào mở cả, và bạn đã trải qua mọi con đường và không con đường nào đạt tới. Bạn đã làm bất kì cái gì bạn có thể làm, và giờ bạn cảm thấy bất lực. Trong sự bất lực toàn bộ đó buông xuôi xảy ra. Cho nên trên con đường của buông xuôi không có phương pháp.
Nhưng buông xuôi là gì và nó hoạt động thế nào? Và nếu buông xuôi có tác dụng, thế thì cần gì tới một trăm mười hai phương pháp? Thế thì sao phải đi vào chúng một cách không cần thiết? – tâm trí sẽ hỏi. Vậy thì được! Nếu buông xuôi có tác dụng, tốt hơn cả là buông xuôi luôn. Sao cứ thèm khát các phương pháp? Và ai biết liệu một phương pháp đặc biệt có phù hợp với mình hay không? Và có thể mất nhiều kiếp để tìm ra. Vậy điều tốt là buông xuôi, nhưng nó là khó. Nó là điều khó nhất trên thế giới.
Các phương pháp là không khó. Chúng là dễ, bạn có thể tự huấn luyện bạn. Nhưng để buông xuôi bạn không thể tự huấn luyện bạn được… không việc huấn luyện nào! Bạn không thể hỏi làm sao buông xuôi; chính câu hỏi này là ngớ ngẩn. Làm sao bạn có thể hỏi cách buông xuôi được? Bạn có thể hỏi cách yêu được không?
Hoặc có yêu hoặc không có yêu, nhưng bạn không thể hỏi cách yêu. Và nếu ai đó nói cho bạn và dạy bạn cách yêu, nhớ lấy, thế thì bạn sẽ không bao giờ có khả năng yêu. Một khi một kĩ thuật được trao cho bạn để yêu, bạn sẽ bám lấy kĩ thuật này. Đó là lí do tại sao các diễn viên không thể yêu được. Họ biết nhiều kĩ thuật thế, nhiều phương pháp thế – và tất cả chúng ta đều là những diễn viên. Một khi bạn biết thủ đoạn về cách để yêu, thế thì yêu sẽ không nở hoa vì bạn có thể tạo ra vẻ ngoài, việc lừa dối. Và với lừa dối bạn ở ngoài nó, không được tham gia. Bạn được bảo vệ.
Yêu là việc mở toàn bộ, mong manh. Nó là nguy hiểm. Bạn trở nên bất an ninh. Chúng ta không thể hỏi cách yêu, chúng ta không thể hỏi cách buông xuôi. Nó xảy ra! Yêu xảy ra, buông xuôi xảy ra. Yêu và buông xuôi là điều sâu sắc. Nhưng nó là gì? Và nếu chúng ta không thể biết cách buông xuôi, ít nhất chúng ta có thể biết cách chúng ta đang duy trì bản thân mình khỏi buông xuôi, cách chúng ta ngăn cản bản thân mình khỏi buông xuôi. Điều đó có thể được biết và điều đó là có ích.
Nó sẽ thế nào nếu bạn chưa buông xuôi? Kĩ thuật để làm không buông xuôi của bạn là gì? Nếu bạn chưa rơi vào yêu, thế thì vấn đề thực không phải là cách yêu. Vấn đề thực là đào sâu để tìm ra cách bạn đã sống mà không có yêu, thủ đoạn của bạn là gì, kĩ thuật của bạn là gì, cấu trúc của bạn là gì – cấu trúc phòng thủ của bạn, cách bạn đã sống mà không có yêu. Cái đó có thể được hiểu, và cái đó nên được hiểu.
Điều thứ nhất: chúng ta sống cùng bản ngã, trong bản ngã, được định tâm trong bản ngã. Tôi hiện hữu mà không biết tôi là ai. Tôi liên tục công bố, “Tôi đây.” Cái “Tôi đây” này là giả, vì tôi không biết tôi là ai. Và chừng nào tôi còn không biết tôi là ai, làm sao tôi có thể nói “tôi”? Cái “tôi” này là cái “tôi” giả. Cái “tôi” giả này là bản ngã. Đây là sự phòng thủ. Điều này bảo vệ bạn khỏi buông xuôi.
Bạn không thể buông xuôi được, nhưng bạn có thể trở nên nhận biết về biện pháp phòng thủ này. Nếu bạn đã trở nên nhận biết về nó, nó tan biến. Dần dần, bạn không làm mạnh nó, và một ngày nào đó bạn đi tới cảm thấy, “Tôi không có.” Khoảnh khắc bạn đi tới cảm thấy “tôi không có,” buông xuôi xảy ra. Cho nên cố tìm ra xem liệu bạn có hiện hữu không. Thực sự, có trung tâm nào trong bạn mà bạn có thể gọi là “tôi” của bạn không? Đi sâu xuống bên trong bản thân bạn, liên tục cố tìm xem cái “tôi” này ở đâu, chỗ trú ngụ của bản ngã này ở đâu.
Lâm Tế đi tới thầy của ông ấy và ông ấy nói, “Xin làm cho tôi tự do!” Thầy nói, “Đem bản thân ông ra đây. Nếu ông có, ta sẽ làm cho ông tự do. Nhưng nếu ông không có, thế thì làm sao ta có thể làm cho ông tự do được? Ông đã tự do rồi. Và tự do,” thầy ông ấy nói, “không phải là tự do của ông. Thực sự, tự do là tự do khỏi ‘ông’. Cho nên đi và tìm ra xem cái ‘tôi’ này ở đâu, ông ở đâu, thế rồi tới ta. Đây là suy ngẫm. Đi và suy ngẫm đi.”
Thế là đệ tử Lâm Tế đi và suy ngẫm trong nhiều tuần, nhiều tháng, và thế rồi ông ấy tới. Thế rồi ông ấy nói, “Tôi không phải là thân thể. Tôi mới tìm ra chỉ ngần này thôi.” Thế là thầy nói, “Ông đã trở nên tự do ngần này rồi. Lại đi nữa đi. Cố tìm ra.” Thế rồi ông ấy cố gắng, suy ngẫm, và ông ấy thấy rằng “Tôi không phải là tâm trí của tôi, vì tôi có thể quan sát ý nghĩ của tôi. Cho nên người quan sát là khác với cái được quan sát – tôi không là tâm trí.” Ông ấy tới và nói, “Tôi không phải là tâm trí.” Thế là thầy nói, “Giờ ông đã được giải thoát ba phần tư rồi. Giờ lại đi và tìm ra xem ông là ai.”
Thế là ông ấy nghĩ, “Mình không phải là thân thể. Mình không phải là tâm trí.” Ông ấy đã đọc, học, ông ấy đã có hiểu biết tốt, cho nên ông ấy nghĩ, “Mình không là thân thể, không là tâm trí, cho nên mình phải là linh hồn, là atma.” Nhưng ông ấy đã suy ngẫm, và thế rồi ông ấy thấy rằng không có atman, không có linh hồn, vì atma này không là gì ngoài thông tin tâm trí của ông ấy – chỉ học thuyết, lời, triết lí.
Vậy rồi một hôm ông ấy chạy tới tới thầy và nói, “Bây giờ tôi không còn nữa!” Thế rồi thầy ông ấy nói, “Bây giờ ta có cần dạy cho ông các phương pháp để có tự do không?” Lâm Tế nói, “Tôi là tự do vì tôi không không còn nữa. Không có người nào ở trong lệ thuộc. Tôi chỉ là trống rỗng rộng lớn, là hư không.”
Chỉ hư không mới có thể là tự do. Nếu bạn là cái gì đó, bạn sẽ ở trong lệ thuộc. Nếu bạn có, bạn sẽ trong lệ thuộc. Chỉ trống rỗng, không gian trống vắng, mới có thể là tự do. Thế thì bạn không thể bị trói buộc vào nó. Lâm tế chạy tới và nói, “Tôi không còn nữa. Tôi không thể được tìm thấy ở đâu cả.” Đây là tự do. Và lần đầu tiên ông ấy chạm chân thầy – lần đầu tiên! Không thực sự, vì ông ấy đã chạm chân thầy nhiều lần trước đây nữa. Nhưng thầy nói, “Lần đầu tiên ông đã chạm chân ta.”
Lâm Tế hỏi, “Sao thầy nói lần đầu tiên? Tôi đã chạm chân thầy nhiều lần rồi.” Thầy nói, “Nhưng ông đã có đó, cho nên làm sao ông có thể chạm chân ta trong khi ông đã có đó? Trong khi ông có đó làm sao ông có thể chạm chân ta được?” Cái “tôi” không bao giờ có thể chạm chân của bất kì người nào. Cho dù dường như có vẻ nó chạm chân ai đó, nó đang chạm chân riêng của nó, chỉ theo cách vòng vo. “Ông đã chạm chân ta lần đầu tiên,” thầy nói, “vì bây giờ ông không còn nữa. Và đây cũng là lần cuối cùng,” thầy nói. “Lần đầu tiên và cuối cùng.”
Buông xuôi xảy ra khi bạn không có, cho nên bạn không thể buông xuôi. Đó là lí do tại sao buông xuôi không thể là kĩ thuật. Bạn không thể buông xuôi được – bạn là cái chướng ngại. Khi bạn không có, buông xuôi có đó. Cho nên bạn và buông xuôi không thể cùng ở với nhau, không có sự đồng tồn tại giữa bạn và buông xuôi. Hoặc bạn có hoặc buông xuôi có. Cho nên tìm ra xem bạn ở đâu, bạn là ai. Việc truy hỏi này tạo ra nhiều, nhiều kết quả đáng ngạc nhiên.
Từ “Vigyan Bhairav Tantra”, T.1, Ch.2