Kĩ thuật và vô kĩ thuật – có và không

Xin thầy nói cho chúng tôi tại sao Krishnamurti chống lại kĩ thuật, trong khi Shiva ủng hộ nhiều kĩ thuật thế.

~

Chống lại các kĩ thuật đơn giản là một kĩ thuật. Không chỉ Krishnamurti dùng kĩ thuật đó, nó đã được dùng nhiều lần trước đó rồi. Nó là một trong những kĩ thuật cổ nhất, không gì mới về nó.

Hai nghìn năm trước Bồ đề đạt ma đã dùng nó. Ông ấy đã đưa vào trung Quốc điều bây giờ được biết là Chan hay Thiền Phật giáo. Ông ấy đã là một sư Hindu, một sư từ Ấn Độ. Ông ấy đã tin vào vô kĩ thuật. Thiền dựa trên vô kĩ thuật. Các Thiền sư nói rằng nếu bạn làm cái gì đó bạn sẽ bỏ lỡ, vì ai sẽ làm nó? Bạn sao? Bạn là bệnh, và từ bạn không cái gì khác có thể được sinh ra. Ai sẽ làm nỗ lực này? Tâm trí bạn, và tâm trí bạn phải bị tiêu diệt – và bạn không thể tiêu diệt bản thân tâm trí với sự giúp đỡ từ tâm trí. Bất kì cái gì bạn làm, tâm trí bạn sẽ được làm mạnh hơn.

Cho nên Thiền nói không có kĩ thuật, không có phương pháp, không có kinh sách và không thể có guru. Nhưng cái hay là ở chỗ Thiền đã tạo ra những guru vĩ đại nhất và các Thiền sư đã viết ra những kinh sách hay nhất trên thế giới. Và qua Thiền hàng nghìn và hàng nghìn người đã đạt tới niết bàn – nhưng họ nói không có kĩ thuật.

Cho nên điều phải được hiểu là vô kĩ thuật thực sự là một trong những kĩ thuật nền tảng. Sự nhấn mạnh là vào “vô” để cho tâm trí bạn bị phủ định. Tâm trí có thể có hai thái độ – có hay không. Đây là hai khả năng, hai phương án, cũng như chúng có trong mọi thứ. Không là nữ tính và có là nam tính. Cho nên bạn có thể dùng phương pháp của không, hay bạn có thể dùng phương pháp của có. Nếu bạn đi theo phương pháp của có, thế thì có nhiều phương pháp – nhưng bạn phải nói có và có thể có nhiều có. Nếu bạn đi theo không, thế thì không có nhiều phương pháp, chỉ có một thôi, vì không thể có nhiều không.

Nhìn vào điểm này: có nhiều tôn giáo thế trên thế giới, nhiều kiểu người hữu thần thế. Có ít nhất ba trăm tôn giáo trong sự tồn tại ngay bây giờ. Cho nên hữu thần có ba trăm loại đền chùa, nhà thờ, kinh sách. Nhưng chỉ có một kiểu vô thần, không thể có hai được. Người vô thần không có giáo phái. Khi bạn nói không có Thượng đế, sự việc được kết thúc. Bạn không thể làm khác biệt giữa hai người nói không, bạn không thể làm ra bất kì khác biệt nào. Nhưng khi bạn nói,”Có, có Thượng đế,” thế thì có khả năng của khác biệt. Vì có của tôi sẽ tạo ra Thượng đế riêng của tôi và có của bạn sẽ tạo ra Thượng đế riêng của bạn. Có của bạn có thể được nói với Jesus, có của tôi có thể được nói với Krishna – nhưng khi bạn nói không, thế thì mọi không này là tương tự. Đó là lí do tại sao trên thế giới không có các giáo phái trong vô thần.

Người vô thần tất cả là giống nhau. Họ không có bất kì kinh sách nào, họ không có bất kì nhà thờ nào. Khi họ không có bất kì thái độ khẳng định nào, không có gì để làm khác biệt, một không đơn giản là đủ. Cùng điều này đã xảy ra về các kĩ thuật: không chỉ có một kĩ thuật, có có một trăm mười hai kĩ thuật, hay thậm chí nhiều nữa là có thể. Bạn có thể tạo ra những tổ hợp mới.

Ai đó đã nói rằng phương pháp tôi dạy, phương pháp thiền động, không được bao hàm trong một trăm mười hai hai phương pháp này. Nó không được bao hàm vì nó là tổ hợp mới, nhưng mọi thứ ở trong nó đều có đó trong một trăm mười hai phương pháp này. Những phần nào đó có trong kĩ thuật này, phần khác nào đó có trong kĩ thuật khác nào đó. Một trăm mười hai phương pháp này là các phương pháp cơ bản. Bạn có thể tạo ra hàng nghìn phương pháp từ chúng. Không có kết thúc cho nó. Bất kì số tổ hợp nào đều là có thể.

Nhưng những người nói không có phương pháp chỉ có thể có một phương pháp. Bạn không thể tạo ra nhiều thứ từ không. Cho nên Bồ đề đạt ma, Lâm tế, Bokuju, Krishnamurti, chỉ có một phương pháp. Thực sự Krishnamurti tới sau sự thành công của các Thiền sư. Ông ấy đang nói Thiền. Không cái gì là mới về nó. Nhưng Thiền bao giờ cũng có vẻ mới, và lí do là vì Thiền không tin vào kinh sách, không tin vào truyền thống, không tin vào kĩ thuật.

Cho nên bất kì khi nào không nảy sinh, nó lại tươi tắn và mới. Có tin vào truyền thống, vào kinh sách, và thầy. Bất kì khi nào có có đó, nó sẽ có truyền thống vô thuỷ dài lâu. Những người đã nói có, Krishna hay Mahavir, họ liên tục nói rằng họ không nói bất kì cái gì mới. Mahavir nói,”Trước ta hai mươi ba teerthankaras đã dạy cùng điều.” Và Krishna nói, “Trước ta, người thấy này đã trao thông điệp này cho người thấy kia, người thấy kia đã trao thông điệp cho người thấy kia và điều đó đã từng đi xuống mãi. Ta không nói bất kì cái gì mới.”

Có bao giờ cũng sẽ là cổ, vĩnh hằng. Không bao giờ cũng có vẻ mới, dường như nó đã bất thần đi vào hiện hữu. Không không thể có gốc rễ truyền thống được. Nó là phi gốc rễ. Đó là lí do tại sao Krishnamurti có vẻ mới. Ông ấy không mới.

Kĩ thuật này về “phủ nhận kĩ thuật” là gì? Nó có thể được dùng. Nó là một trong những cách thức tinh vi nhất để giết và phá huỷ tâm trí. Tâm trí cố bám lấy cái gì đó mà là cái hỗ trợ; tâm trí cần cái hỗ trợ có đó, nó không thể tồn tại trong chân không. Cho nên nó tạo ra nhiều cái hỗ trợ – nhà thờ, kinh sách, Kinh Thánh, Koran, Gita – thế thì nó hài lòng, có cái gì đó để bám vào. Nhưng thế thì với việc bám này tâm trí còn lại.

Kĩ thuật này về vô kĩ thuật nhấn mạnh vào việc phá huỷ đi mọi cái hỗ trợ. Cho nên nó sẽ nhấn mạnh rằng không có kinh sách. Không Kinh Thánh nào có thể giúp đỡ vì Kinh thánh không là gì ngoài lời; không Gita nào có thể có bất kì giúp đỡ nào vì bất kì cái gì bạn đi tới biết qua Gita sẽ được vay mượn, và chân lí không thể được vay mượn. Không truyền thống nào có bất kì giúp đỡ nào vì chân lí phải được đạt tới một cách đích thực, cá nhân. Bạn phải đi tới nó, nó không thể được truyền cho bạn. Không thầy nào có thể trao nó cho bạn vì nó không phải là cái gì đó như tài sản. Nó là không chuyển giao được, nó không thể được dạy vì nó không phải là thông tin. Nếu thầy dạy bạn, bạn có thể học chỉ các lời, quan niệm, học thuyết. Không thầy nào có thể làm cho bạn thành người nhận ra. Việc nhận ra đó phải xảy ra cho bạn và nó phải xảy ra mà không có giúp đỡ nào. Nếu nó xảy ra qua giúp đỡ nào đó thế thì điều đó là phụ thuộc và thế thì nó không thể dẫn bạn tới tự do tối thượng, tới moksha.

Đây là các bộ phận của vô kĩ thuật này. Qua những phê bình, phủ định và biện luận này, các cái hỗ trợ bị phá huỷ. Thế thì bạn bị bỏ lại một mình không guru, không kinh sách, không truyền thống, không nhà thờ, không đâu mà di chuyển, không đâu mà đi, không đâu để phụ thuộc. Bạn được bỏ lại trong chân không. Và thực sự, nếu bạn có thể quan niệm về chân không này và sẵn sàng ở trong nó, bạn sẽ được biến đổi. Nhưng tâm trí rất tinh ranh. Nếu Krishnamurti nói với bạn rằng đây là mọi điều – không cái hỗ trợ, không níu bám, không thầy, không kinh sách, không kĩ thuật – bạn sẽ bám vào Krishnamurti. Có nhiều người bám vào ông ấy. Tâm trí lại đã tạo ra cái hỗ trợ và thế thì toàn thể vấn đề bị mất.

Nhiều người tới tôi và họ nói, “Tâm trí chúng tôi đang trong phiền não. Làm sao đi tới an bình bên trong, làm sao đạt tới im lặng bên trong?” Và nếu tôi cho họ kĩ thuật nào đó họ nói, “Nhưng kĩ thuật không thể giúp được vì chúng tôi đã từng nghe theo Krishnamurti.” Thế rồi tôi hỏi họ, “Thế tại sao bạn đã tới tôi? Và bạn ngụ ý gì khi bạn hỏi, ‘Làm sao đạt tới im lặng?’ Bạn đang hỏi kĩ thuật và bạn vẫn đi nghe Krishnamurti. Tại sao? Nếu không có thầy và nếu cái thực không thể được dạy, thế thì tại sao bạn đi nghe ông ấy? Ông ấy không thể dạy bạn bất kì cái gì. Nhưng bạn liên tục đi nghe ông ấy và bạn bị mắc. Và bạn bây giờ bắt đầu bám lấy vô kĩ thuật này. Cho nên bất kì khi nào ai đó cho bạn kĩ thuật, bạn sẽ nói, ‘Không, chúng tôi không tin vào kĩ thuật.’ Và bạn vẫn không im lặng. Cho nên cái gì đã xảy ra? Bạn đã lỡ tầu ở đâu? Nếu bạn thực sự cần vô kĩ thuật, nếu bạn không có bất kì kĩ thuật nào – bạn phải đã đạt tới. Nhưng bạn đã không đạt tới.”

Vấn đề cơ bản đã bị bỏ lỡ; vấn đề cơ bản là ở chỗ để vô kĩ thuật này làm việc bạn phải phá huỷ mọi cái hỗ trợ, bạn phải không bám lấy bất kì cái gì. Và điều đó rất gian nan. Nó gần như là không thể được. Đó là lí do tại sao nhiều người thế trong bốn mươi năm qua đã từng nghe Krishnamurti nhưng không cái gì đã xảy ra cho họ. Nó gian nan và khó khăn thế, gần như không thể vẫn còn không được hỗ trợ, vẫn còn toàn bộ một mình và là tỉnh táo rằng tâm trí không được phép tạo ra bất kì hỗ trợ nào. Vì tâm trí rất tinh ranh, nó có thể tạo ra những hỗ trợ tinh vi lặp đi lặp lại. Bạn có thể vứt Gita, nhưng thế rồi bạn trút đầy không gian bằng sách của Krishnamurti. Bạn có thể cười Mohammed, bạn có thể cười Mahavir, nhưng nếu ai đó cười Krishnamurti bạn nổi giận. Lần nữa theo cách lòng vòng bạn đã tạo ra cái hỗ trợ, bạn đang níu bám.

Không níu bám là bí mật của phương pháp này. Nếu bạn có thể làm được nó, điều đó là tốt; nếu bạn không thể làm được nó, thế thì đừng lừa dối. Thế thì có những phương pháp. Dùng chúng đi! Thế thì rõ ràng rằng bạn không thể một mình cho nên bạn sẽ nhận giúp đỡ của ai đó. Giúp đỡ là có thể. Qua giúp đỡ nữa, biến đổi là có thể.

Đây là những đối lập – không và có, đây là những đối lập. Bạn có thể chuyển từ bất kì cái nào nhưng bạn phải quyết định về tâm trí riêng của bạn và cách làm việc của nó. Nếu bạn cảm thấy rằng bạn có thể là một mình….

Có lần chuyện xảy ra là khi tôi ở trong một làng, một người tới và anh ta nói với tôi, “Tôi hoang mang. Gia đình tôi đang cố thu xếp hôn nhân cho tôi.” Anh ta là một thanh niên, vừa mới tốt nghiệp đại học. Anh ta nói, “Tôi không muốn dính líu vào tất cả những cái đó. Tôi muốn trở thành một sannyasin, tôi muốn từ bỏ tất cả. Cho nên lời khuyên của thầy là gì?” Tôi bảo anh ta, “Tôi không bao giờ đi hỏi bất kì người nào, nhưng bạn đã tới xin lời khuyên của tôi. Khi bạn đã tới để xin lời khuyên điều đó chỉ ra rằng bạn cần hỗ trợ, rằng bạn đang cần. Sẽ khó cho bạn sống không có vợ, Điều đó nữa cũng là một sự hỗ trợ.”

Bạn không thể sống mà không có vợ, bạn không thể sống mà không có chồng, nhưng bạn nghĩ bạn có thể sống không có guru sao? Không thể được! Tâm trí bạn cần hỗ trợ theo đủ mọi cách. Tại sao bạn đi tới Krishnamurti? Bạn đi để học, bạn đi để được dạy, bạn đi để vay mượn tri thức. Bằng không thì không có nhu cầu. Nhiều lần chuyện đã xảy ra là bạn bè sẽ nói, “Chắc tốt hơn cả là thầy và Krishnamurti gặp gỡ.” Thế là tôi bảo họ, “Bạn đi và hỏi Krishnamurti và nếu ông ấy muốn gặp, tôi sẽ tới. Nhưng cái gì sẽ có đó? Chúng tôi sẽ làm cái gì? Chúng tôi sẽ nói về cái gì? Chúng tôi có thể vẫn còn im lặng. Nhu cầu là gì? Nhưng họ nói, “Nếu cả hai thầy cùng gặp sẽ là tốt. Điều đó sẽ là tốt cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ hạnh phúc nghe điều thầy nói.”

Thế là tôi kể cho họ một câu chuyện.

Có lần chuyện xảy ra là nhà huyền bí Mô ha mét giáo, Farid, đi du hành. Khi họ tới gần làng của Kabir, nhà huyền bí khác, những người đi theo của Farid nói rằng nếu cả hai người này gặp gỡ chắc sẽ rất hay. Và khi điều đó được các đệ tử của Kabir biết, họ cũng nhấn mạnh rằng, Khi Farid đi qua, họ nên mời ông ấy vào. Thế là Kabir nói, “Điều đó được.” Farid cũng nói, “Điều đó được. Chúng ta sẽ đi, nhưng không nói bất kì cái gì khi ta vào lều của Kabir, vẫn còn im lặng hoàn toàn.”

Trong hai ngày Farid đã ở trong lều của Kabir. Đã có im lặng toàn bộ. Họ ngồi im lặng trong hai ngày và thế rồi Kabir đi tới bìa làng để tiễn Farid – và trong im lặng họ ra đi. Khoảnh khắc họ ra đi, nhưng người đi theo của cả hai ông này bắt đầu hỏi. Những người đi theo của Kabir hỏi ông ấy, “Đây là cái gì vậy? Nó trở thành chán. Thầy đã ngồi im lặng trong hai ngày, thậm chí không một lời được nói ra, và chúng tôi háo hức nghe thế.” Người đi theo của Farid cũng nói, “Đây là cái gì vậy? Nó dường như kì quái. Trong hai ngày liên tục chúng tôi đã quan sát và quan sát và chờ đợi và chờ đợi cái gì đó bắt nguồn từ cuộc gặp gỡ này. Nhưng không cái gì nảy ra.”

Farid tương truyền đã nói, “Các ông ngụ ý gì? Hai người biết, không thể nói được; hai người không biết, có thể nói nhiều, nhưng nó là vô dụng, thậm chí có hại. Khả năng duy nhất là một người biết, nói cho người không biết.” Và Kabir nói, “Bất kì ai thốt ra một lời chắc đã chứng tỏ rằng người đó đã không biết.”

Bạn liên tục hỏi lời khuyên, bạn liên tục đi tìm các hỗ trợ. Nhận ra điều đó sẽ là nếu bạn không thể vẫn còn không có các hỗ trợ, thế thì điều tốt là đi tìm các hỗ trợ, người hướng dẫn, một cách có chủ định. Nếu bạn nghĩ rằng không có nhu cầu, rằng bạn là đủ cho bản thân bạn, thế thì dừng tìm kiếm Krishnamurti hay bất kì người nào. Dừng đi và vẫn còn một mình.

Điều đó cũng đã xảy ra cho những người một mình nhưng hiện tượng này là rất hiếm hoi. Đôi khi với một người trong cả triệu người nó xảy ra – và điều đó nữa cũng không có bất kì nguyên nhân nào. Người đó có thể đã từng tìm kiếm trong nhiều kiếp; người đó có thể đã từng tìm nhiều hỗ trợ, nhiều thầy, nhiều người hướng dẫn, và bây giờ một điểm đã tới nơi người đó có thể một mình. Chỉ thế thì nó xảy ra. Nhưng bất kì khi nào nó xảy ra cho một người, rằng người đó đạt tới điều tối thượng một mình, người đó bắt đầu nói rằng nó có thể xảy ra cho bạn nữa. Điều đó là tự nhiên.

Vì nó đã xảy ra cho một mình Krishnamurti, ông ấy liên tục nói rằng nó có thể xảy ra cho bạn. Nó không thể xảy ra cho bạn được! Bạn đang đi tìm sự hỗ trợ và điều đó chỉ ra rằng một mình bạn không thể làm được nó. Cho nên đừng bị lừa bởi bản thân bạn! Bản ngã của bạn có thể cảm thấy tốt rằng, “Tôi không cần bất kì hỗ trợ nào!” Bản ngã bao giờ cũng nghĩ dưới dạng, “Một mình tôi là đủ,” nhưng bản ngã đó sẽ không giúp ích. Điều đó sẽ trở thành rào chắn lớn nhất có thể có. Vô kĩ thuật là kĩ thuật nhưng chỉ với những người rất đặc biệt; với những người đã vật lộn trong nhiều kiếp và bây giờ đã đi tới điểm mà họ có thể là một mình, kĩ thuật đó là sự giúp đỡ. Và nếu bạn là kiểu người đó, tôi biết rõ bạn sẽ không ở đây. Cho nên tôi không lo nghĩ về người đó, người đó sẽ không ở đây. Người đó không thể ở đây được. Không chỉ ở đây, người đó không thể ở bất kì chỗ nào với bất kì thầy nào, lắng nghe, tìm kiếm, thực hành. Người đó sẽ không được tìm thấy ở bất kì chỗ nào. Cho nên chúng ta có thể bỏ người đó, chúng ta không cần thảo luận người đó.

Những kĩ thuật này dành cho bạn. Cho nên đây là cách tôi sẽ kết luận. Krishnamurti đang nói cho những người không thể ở đó được và tôi đang nói cho những người đang ở đây. Bất kì cái gì Krishnamurti đang nói đều tuyệt đối đúng nhưng người mà ông ấy nói cho là tuyệt đối sai. Người có thể một mình được, người không có bất kì phương pháp nào, bất kì hỗ trợ nào, bất kì kinh sách nào, bất kì guru nào, có thể đạt tới, sẽ không đi nghe Krishnamurti vì không có nhu cầu, không có nghĩa. Và những người đi nghe, họ không thuộc kiểu đó, họ sẽ trong khó khăn sâu sắc – và họ là vậy. Họ cần hỗ trợ và tâm trí họ liên tục nghĩ rằng không cần hỗ trợ. Họ cần guru và tâm trí họ liên tục nói rằng guru là rào chắn. Họ cần kĩ thuật và một cách logic họ đã kết luận rằng kĩ thuật không thể giúp được. Họ đang trong rắc rối sâu sắc, nhưng rắc rối này được bản thân họ tạo ra.

Trước khi bạn bắt đầu làm cái gì đó bạn phải cố hiểu bạn đã có kiểu tâm trí gì, vì chung cuộc guru là không có nghĩa, chung cuộc tâm trí chúng ta là có nghĩa. Quyết định tối thượng sẽ tới qua tâm trí của bạn, định mệnh sẽ tới qua tâm trí của bạn, định mệnh sẽ được hoàn thành qua tâm trí của bạn – cho nên hiểu điều đó đi, không bản ngã nào gây lẫn lộn cho bạn. Hiểu rằng bạn cần hỗ trợ, hướng dẫn, kĩ thuật, phương pháp để làm việc. Nếu bạn cần chúng, tìm chúng đi. Nếu bạn không cần chúng, không có vấn đề gì: là một mình, không níu bám, đi một mình, không níu bám. Cùng điều này sẽ xảy ra qua cả hai cách.

Có và không là hai đối lập và bạn phải tìm ra con đường của bạn là gì.

 

Từ “Vigyan Bhairav Tantra”, T. 4, Ch.76