Ham muốn mạnh khoẻ

Nếu đức tin có thể dời núi, tại sao thầy không thể chữa lành cho thân thể thầy?

~

Tôi chẳng có thân thể nào.

Việc cảm này rằng bạn có thân thể là tuyệt đối sai. Thân thể thuộc vào vũ trụ; bạn không có nó, nó không phải là của bạn. Cho nên nếu thân thể ốm hay nếu thân thể khoẻ vũ trụ sẽ chăm lo cho nó. Và người đang trong thiền phải vẫn còn là nhân chứng, dù thân thể khoẻ hay ốm.

Ham muốn là khoẻ là một phần của dốt nát. Ham muốn không ốm cũng là một phần của dốt nát. Và đây không phải là câu hỏi mới – đây là một trong nhưng câu hỏi cổ nhất. Nó đã từng được hỏi về Phật, nó đã từng được hỏi về Mahavir. Kể từ khi có người chứng ngộ, người không chứng ngộ bao giờ cũng hỏi câu hỏi này.

Xem đấy… Jesus nói đức tin có thể dời được núi, nhưng ông ấy đã chết trên cây chữ thập. Ông ấy đã không thể chuyển được cây chữ thập. Bạn hay ai đó như bạn phải đã hiện diện ở đó chờ đợi. Các đệ tử đã chờ đợi vì họ biết Jesus, và ông ấy đã từng nói đi nói lại rằng đức tin có thể dời được núi. Cho nên họ đã đợi phép màu nào đó xảy ra – và Jesus đơn giản đã chết trên cây chữ thập. Nhưng đây đã là phép màu: ông ấy có thể là nhân chứng cho cái chết riêng của ông ấy. Và khoảnh khắc của việc chứng kiến cái chết riêng của người ta là khoảnh khắc vĩ đại nhất của việc là sống.

Phật đã chết vì đầu độc thức ăn. Ông ấy đã chịu đựng trong sáu tháng liên tục. Và đã có nhiều đệ tử chờ đợi ông ấy làm phép màu. Nhưng ông ấy đã chịu đựng một cách im lặng và chết một cách im lặng. Ông ấy đã chấp nhận chết. Đã có những đệ tử cố chữa cho ông ấy, nhiều thuốc đã được cho ông ấy.

Một bác sĩ trị liệu lớn của thời đó, Jeevak, đã là bác sĩ trị liệu cá nhân của Phật. Ông ấy thường đi cùng Phật bất kì chỗ nào Phật đi. Nhiều lần mọi người phải đã hỏi, “Tại sao ông Jeevak này đi cùng thầy?” Nhưng đó là gắn bó riêng của Jeevak. Jeevak đã đi cùng Phật vì gắn bó riêng của ông ấy, và các đệ tử đã cố giúp cho thân thể Phật vẫn còn sống lâu hơn trong thế giới này, cho dù chỉ vài ngày thêm, cũng đã là gắn bó.

Với bản thân Phật, ốm và khoẻ là như nhau. Điều đó không có nghĩa rằng ốm sẽ không gây đau. Nó sẽ gây đau! Đau là hiện tượng vật lí, nó sẽ xảy ra. Nhưng nó sẽ không làm rối tâm thức bên trong. Tâm thức bên trong sẽ vẫn còn không bị rối, nó sẽ vẫn còn được cân bằng như bao giờ. Thân thể sẽ đau đớn, nhưng hiện hữu bên trong sẽ vẫn còn chỉ là nhân chứng cho toàn thể việc đau này.

Sẽ không có đồng nhất – và điều này tôi gọi là phép màu. Điều này là có thể được qua đức tin. Và không núi nào lớn hơn sự đồng nhất – nhớ lấy. Himalayas không là gì cả; sự đồng nhất của bạn với thân thể bạn là núi lớn hơn. Himalayas có thể bị dời hay không bị dời qua đức tin, điều đó là không liên quan, nhưng sự đồng nhất của bạn có thể bị phá huỷ.

Nhưng chúng ta không thể quan niệm được về bất kì cái gì mà chúng ta không biết, chúng ta chỉ có thể nghĩ tương ứng với tâm trí chúng ta. Chúng ta nghĩ tương ứng với chỗ chúng ta hiện hữu; hình mẫu vẫn còn như cũ.

Thỉnh thoảng thân thể tôi bị ốm, và mọi người tới tôi và họ nói, “Sao thầy ốm? Thầy đáng phải không ốm; người chứng ngộ phải không bị ốm.” Nhưng ai bảo bạn rằng nó là vậy? Tôi chưa bao giờ nghe nói về người chứng ngộ nào không ốm. Ốm thuộc về thân thể. Nó chẳng liên quan gì tới tâm thức của bạn hay liệu bạn có chứng ngộ hay không.

Và đôi khi chuyện xảy ra là người đã chứng ngộ còn ốm hơn người chưa chứng ngộ. Có lí do…. Bây giờ vì họ không thuộc vào thân thể, họ không hợp tác với thân thể; sâu bên dưới họ đã làm đứt đoạn bản thân họ với thân thể. Cho nên thân thể vẫn còn đấy nhưng gắn bó và chiếc cầu bị gẫy.

Nhiều bệnh xảy ra vì việc tách rời này đã xảy ra. Họ ở trong thân thể nhưng hợp tác của họ không còn đó. Đó là lí do tại sao chúng ta nói người chứng ngộ sẽ không bao giờ được sinh ra lần nữa – vì bây giờ người đó không thể làm được bất kì chiếc cầu nào với thân thể lần nữa. Chiếc cầu đã bị gẫy. Trong khi người đó còn ở trong thân thể, thế nữa, người đó là chết, thực sự, người đó là chết.

Phật đã đạt tới chứng ngộ khi ông ấy gần bốn mươi tuổi. Ông ấy chết khi ông ấy tám mươi cho nên ông ấy đã sống thêm bốn mươi năm nữa. Vào ngày ông ấy chết, Anand bắt đầu khóc và nói, “Điều gì sẽ xảy ra cho chúng tôi? Không có thầy chúng tôi sẽ rơi vào bóng tối. Thầy sắp chết và chúng tôi còn chưa trở nên chứng ngộ. Ánh sáng riêng của chúng tôi còn chưa thắp sáng và thầy sắp chết. Đừng bỏ chúng tôi!”

Phật tương truyền đã nói, “Cái gì? Ông đang nói gì vậy, Anand? Ta đã chết bốn mươi năm trước rồi. Sự tồn tại này chỉ là sự tồn tại ảo ảnh, sự tồn tại hình bóng. Nó chạy theo bằng cách nào đó, nhưng lực không có đó. Đó chỉ là cái đà từ quá khứ.”

Nếu bạn đạp xe đạp, và thế rồi bạn dừng và không đạp nữa, bạn không cho bất kì hợp tác nào với xe đạp, nó sẽ tiếp tục đi một chốc nữa chỉ vì đà, năng lượng mà bạn đã cho nó trong quá khứ.

Khoảnh khắc ai đó trở nên chứng ngộ, sự hợp tác này bị phá vỡ. Bây giờ thân thể sẽ lấy tiến trình riêng của nó. Nó có đà. Từ nhiều kiếp sống trong quá khứ, đà đã được trao cho nó. Nó có khoảng sống của riêng nó mà sẽ được làm đầy đủ, nhưng bây giờ, vì lực bên trong không còn với nó, thân thể là nguồn sinh ra nhiều ốm hơn bình thường. Ramakrishna chết vì ung thư; Raman chết vì ung thư. Với các đệ tử điều đó là cú sốc lớn, nhưng vì dốt nát của họ mà họ không thể hiểu được.

Một điều nữa phải được hiểu. Khi một người trở nên chứng ngộ, đây sẽ là cuộc sống cuối cùng của người đó. Cho nên mọi nghiệp quá khứ và toàn thể sự liên tục phải được hoàn thành trong kiếp này. Đau khổ – nếu người đó có bất kì đau khổ nào – sẽ trở thành mãnh liệt. Với bạn không có vội vàng, đau khổ của bạn sẽ trải ra qua nhiều kiếp. Nhưng với một Raman đây là kiếp cuối cùng. Mọi cái đang có đó từ quá khứ phải được hoàn thành. Sẽ có sự mãnh liệt của mọi thứ, của mọi nghiệp. Kiếp sống này sẽ trở thành kiếp sống được cô đặc lại.

Đôi khi điều đó là có thể – điều này là khó hiểu – chịu đựng đau khổ trong một khoảnh khắc cho các đau khổ của nhiều kiếp. Trong một khoảnh khắc, sự mãnh liệt trở thành nhiều thế vì thời gian có thể được cô đặc hay được trải ra.

Bạn đã biết rằng đôi khi lúc bạn ngủ bạn thấy giấc mơ, và khi bạn thức dậy lại bạn biết rằng bạn đã ngủ chỉ vài giây. Nhưng bạn đã thấy giấc mơ dài thế. Có thể là ngay cả toàn thể cuộc sống có thể được thấy trong một giấc mơ.

Cái gì đã xảy ra? Trong thời kì thời gian nhỏ thế làm sao bạn có thể thấy được giấc mơ dài thế? Không có một tầng thời gian như bình thường chúng ta hiểu – có nhiều tầng thời gian. Thời gian mơ có sự tồn tại riêng của nó. Ngay cả trong khi thức thời gian liên tục thay đổi. Nó có thể không thay đổi theo đồng hồ vì đồng hồ là thứ máy móc, nhưng thời gian tâm lí liên tục thay đổi.

Khi bạn hạnh phúc, thời gian trôi nhanh. Khi bạn bất hạnh, thời gian trôi chậm. Một đêm có thể là vĩnh hằng nếu bạn đang khổ, và toàn thể cuộc sống có thể trở thành một khoảnh khắc nếu bạn hạnh phúc và phúc lạc.

Khi một người trở nên chứng ngộ, mọi thứ phải được đóng lại: đây là thời gian đóng lại. Nhiều triệu kiếp sống phải được đóng lại và mọi tài khoản phải được thanh toán, vì sẽ không có cơ hội nào thêm nữa. Sau chứng ngộ của mình và người đã chứng ngộ sống trong thời gian khác và bất kì cái gì xảy ra cho người đó đều khác về chất. Nhưng người đó vẫn còn là nhân chứng.

Mahavir chết vì đau dạ dầy, cái gì đó như khối u – trong nhiều năm ông ấy đã bị đau. Các đệ tử của ông ấy phải đã trong khó khăn vì họ đã bịa ra câu chuyện quanh điều đó. Họ không thể hiểu được tại sao Mahavir phải bị đau, cho nên họ đã bịa ra câu chuyện chỉ ra cái gì đó về các đệ tử, không về Mahavir.

Họ nói rằng người có hồn rất ác độc, Goshalak, đã là nguyên nhân cho đau đớn của Mahavir. Ông ta nén lực ác vào Mahavir và Mahavir đã hấp thu nó chỉ bởi vì từ bi của ông ấy – và đó là lí do tại sao ông ấy bị đau. Điều này chẳng chỉ ra cái gì về Mahavir nhưng chỉ ra cái gì đó về khó khăn của các đệ tử. Họ không thể quan niệm được về Mahavir bị đau cho nên họ phải tìm ra nguyên nhân ở đâu đó khác.

Một hôm tôi bị cảm lạnh – đó là bạn đồng hành thường xuyên của tôi. Thế rồi ai đó tới và anh ta nói, “Thầy phải đã nhận cảm lạnh hộ ai đó khác.” Điều đó không chỉ ra bất kì cái gì về tôi, nó chỉ ra cái gì đó về anh ta. Khó cho anh ta quan niệm về tôi bị cảm lạnh. Cho nên anh ta nói, “Thầy phải đã bị cảm lạnh hộ ai đó.” Tôi cố thuyết phục anh ta, nhưng không thể nào thuyết phục được các đệ tử. Bạn càng có thuyết phục họ, họ càng tin rằng họ là đúng. Đến cuối anh ta nói với tôi, “Bất kì điều gì thầy nói tôi sẽ không nghe đâu. Tôi biết mà! Thầy đã nhận ốm hộ ai đó khác.”

Phải làm gì? Khoẻ và ốm của thân thể là chuyện riêng của nó. Nếu bạn muốn làm cái gì đó về nó, bạn vẫn bị gắn bó với nó. Nó sẽ lấy tiến trình riêng của nó; bạn không cần lo nghĩ nhiều về nó.

Tôi chỉ là nhân chứng. Thân thể được sinh ra, thân thể sẽ chết đi; duy nhất việc chứng kiến sẽ có đó. Nó sẽ còn lại mãi mãi. Duy nhất việc chứng kiến là cái gì đó tuyệt đối vĩnh hằng – mọi thứ khác liên tục thay đổi, mọi thứ khác là luồng chảy.

~

Từ “Vigyan Bhairav Tantra”, T. 4, Ch.74