Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng khi các nhà truyền giáo Ki tô giáo lần đầu tới Ấn Độ – và họ đã là người đầu tiên dịch Kinh Phật sang tiếng Anh – họ đã không nghĩ rằng một người như Phật đã bao giờ có đó. Với họ điều đó dường như gần không thể được; họ chưa bao giờ nghe nói về chứng ngộ. Họ đã nghe nói về những nhà tiên tri tới từ Thượng đế, họ đã nghe nói về các đấng cứu tinh, các sứ giả, họ đã nghe nói về đứa con duy nhất Jesus. Họ đã tin vào những người đó, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về chứng ngộ.
Moses có chứng ngộ không? Jesus có chứng ngộ không? Họ không có câu trả lời. Họ chưa bao giờ nghe nói về hiện tượng này chút nào. Cho nên Phật đã là hiện tượng lạ. Các nhà truyền giáo ban đầu đơn giản cắt bỏ ý tưởng rằng ông ấy đã là con người lịch sử. Phải mất gần một trăm năm nghiên cứu của những nhà truyền giáo Ki tô giáo để chấp nhận rằng Phật đã là con người thực, không là hư cấu. Điều này chỉ ra rằng họ đã tin vào các hư cấu!
Cho nên họ đã nghĩ, sâu bên dưới… không ai có thể tin vào Jesus và phép màu của ông ấy. Dù bạn làm nỗ lực lớn tới đâu để tin, hoài nghi sẽ vẫn còn ở bên dưới và sẽ trồi lên bề mặt bất kì khi nào niềm tin của bạn bị lung lay bởi cái gì đó – và nó sẽ bị lung lay bởi bất kì cái gì, vì niềm tin không có bằng chứng, không có minh chứng.
Mọi người Ki tô giáo, mọi người Do Thái, mọi người Mô ha mét giáo, mọi người Hindu, đang sống dưới những niềm tin như thế mà bản thân họ biết không thể là đúng. Nhưng từ sợ họ đang chấp nhận nó.
Nhưng sợ không thể biến đổi được bạn. Chỉ có một cách để được biến đổi, và đó là tìm ra phật tính của bạn. Điều đó sẽ cho bạn bằng chứng rằng các chư phật khác thực tại đã xảy ra.
Nếu bạn có thể trở thành phật, bạn là luận cứ, bạn là chứng cứ. Và chừng nào bạn chưa biết phật tính bạn không thể đi tới tin cậy rằng phép màu như vậy là có thể. Và nó là phép màu lớn nhất. Bước đi trên nước chỉ là ngu xuẩn; nó không phải là phép màu.
Có lần chuyện xảy ra….
Một người tới Ramakrishna và ông này đã tự huấn luyện mình theo phương pháp yoga nào đó. Có những phương pháp yoga qua đó bạn có thể tống mọi không khí ra khỏi thân thể để cho bạn trở thành chân không bên trong. Bạn không thể vẫn còn trong chân không đó hơn mười phút, nhưng mười phút là đủ để chỉ ra rằng bạn có thể bước trên nước. Nếu bạn là chân không, bạn có thể bước trên nước.
Nhưng phải mất gần mười tám tới hai mươi năm để học phương pháp đó của việc tạo ra chân không. Một khi bạn đã tạo ra chân không… tôi đã thấy một người duy nhất. Nếu bạn có thể tạo ra chân không bạn có thể làm những điều kì lạ. Tôi đã thấy người này trong thời thơ ấu của tôi, và trí nhớ của tôi là tuyệt đối không có lỗi về người đó. Tôi có thể thấy người đó tĩnh lặng, vì người đó đã làm những điều kì lạ thế. Từ chim của mình người đó sẽ uống nước! Và điều đó là có thể chỉ nếu bạn có thể tạo ra chân không bên trong. Thế thì chân không kéo nước vào. Nhưng tôi đã bắt gặp duy nhất một người. Tôi đã thử cố gắng tìm lại ai đó…
Tôi hỏi ông ấy, “Bác mất bao lâu để làm điều đó?”
Ông ấy nói, “Đó là việc rất khó. Phải mất ít nhất hai mươi năm cho tôi tạo ra chân không đó. Và chỉ trong mười phút…!”
Một người tới Ramakrishna và ông này nói, “Tôi đã nghe nói nhiều về ông, nhưng ông có thể bước đi trên nước được không?”
Ramakrishna nói, “Cái đó không là gì cả. Ông có thể làm được không?”
Ông này nói, “Tất nhiên.”
Ramakrishna said, “Tôi ưa thích cưỡi mây. Ông có biết nghệ thuật đó không?”
Ông ấy nói, “Không, tôi chưa bao giờ nghe thấy.”
Ramakrishna nói, “Ông mất bao lâu để học mẹo này?”
Người này nói, “Mười tám năm liên tục tôi đã từng…”
Ramakrishna nói, “Ông là đồ ngốc. Vì khi tôi muốn đi tới sông Hằng” – và họ cả hai đang ngồi bên cạnh sông Hằng dưới một cây đẹp nơi Ramakrishna thường ngồi và chỉ ngắm sông Hằng chảy. Nó là chỗ đẹp nơi Ramakrishna đã sống – bên ngoài Calcutta, một chỗ rất im lặng, an bình. Chỉ một ngôi đền tồn tại vào thời đó trong đó ông ấy đã sống, ngay trên bờ sông Hằng.
Thế là Ramakrishna nói, “Bất kì khi nào tôi muốn đi tới đó, ông thấy chiếc phà kia không? – chỉ mất hai xu thôi. Và thêm nữa, người chở đò không lấy tiền của tôi. Ông ấy nói, ‘Ông thì không… Tôi kiếm đủ rồi, tôi có thể chở ông đi mà không cần tiền.’ Cho nên khi tôi có thể đi sang bờ bên kia mà thậm chí không phải trả hai xu, tại sao tôi phải phí mười tám năm đời mình trong việc học bước đi trên nước? Và ông có nghĩ nó là cái gì đó tâm linh không? Mọi cá đều đang làm điều đó, và có nhiều con vật dưới nước thế… cho nên phỏng có ích gì? Làm sao ông nghĩ nó được kết nối với trưởng thành tâm linh của ông? Ông đã phí hoài mười tám năm trong ngu xuẩn vô cùng. Và tôi không cưỡi mây nữa. Tôi chỉ cố chỉ ra cho ông rằng ngay cả cưỡi mây sẽ không có giá trị gì.”
Giá trị thực là: bạn có quen biết phật của bạn không?
Đó là điều duy nhất thành vấn đề.
Khi người Ki tô giáo, những nhà truyền giáo, đi tới biết về Phật và kinh sách của ông ấy họ đã rất ngạc nhiên, vì những kinh này của Phật có cái đẹp tới mức Kinh Thánh đơn giản nhạt nhoà xa xôi, có vẻ rất trẻ con.
Một nhà truyền giáo lớn ở Nhật Bản đã tới gặp một Thiền sư, và ông ta tin ông ta có thể cải đạo ông này. Ý tưởng của ông ta đã là ở chỗ nếu ông ta có thể cải đạo Thiền sư này, thì với ông ta ngay cả hoàng đế Nhật Bản tới – và có số lớn người đi theo – chỉ cải đạo một người này, ông ta có thể cải đạo toàn thể Nhật Bản. Hoàng đế chắc sẽ được cải đạo, hàng nghìn đệ tử của ông ấy chắc được cải đạo. Cho nên thay vì làm việc trên người thường, tốt hơn cả là làm việc trên người này. Và chắc chắn có những đoạn hay trong Kinh Thánh, đặc biệt là Bài giảng trên Núi. Cho nên ông ta đem theo Kinh Thánh.
Ông ta được Thiền sư đón chào, và ông ta nói, “Tôi đã mang cho ông cuốn kinh linh thiêng của tôi. Tôi muốn đọc nó cho ông và tôi muốn biết ý kiến của ông.”
Thế là ông ta bắt đầu đọc Bài giảng trên Núi. Ông ta đã đọc được hai hay ba dòng thì Thiền sư nói, “Dừng lại. Bất kì ai đã viết nó, trong kiếp sau của người đó, người đó có thể được chứng ngộ.”
Ông ấy thậm chí đã không nghe toàn thể bài giảng. Ông ấy nói, “Dừng lại đi. Bất kì ai viết nó, trong kiếp sau người đó sẽ trở nên chứng ngộ. Nhưng ngay bây giờ những lời kinh này đang tới từ người chưa chứng ngộ.”
Bị choáng, nhà truyền giáo không thể hiểu nổi – “Jesus Christ là không chứng ngộ sao?”
Nhưng ý tưởng về chứng ngộ đã không bao giờ xảy ra ở phương Tây. Chính ý tưởng này bị thiếu. Cho nên rất khó cho họ hiểu rằng đã từng có một loại người khác toàn bộ. Họ bao giờ cũng tin vào Thượng đế, con trai của ngài, điều không thể có nếu không có Thượng đế. Nhà tiên tri của ngài, cái tới từ Thượng đế, các sứ giả của ngài, họ tới từ Thượng đế – mọi thứ tới từ Thượng đế. Giả thuyết đó là nền tảng. Nếu bạn phủ nhận điều đó, thế thì toàn thể Do Thái giáo, Ki tô giáo, Mô ha mét giáo, cả ba tôn giáo này rơi tõm. Họ đơn giản biến mất với một giả thuyết mà tuyệt đối không được chứng minh.
Ở đây họ đã đi tới hiểu một quá trình khác toàn bộ. Vị phật không tới từ bên trên, ông ấy tới từ bên dưới và ông ấy vươn lên trên. Bạn thấy sự khác biệt: ông ấy trở thành tính Thượng đế khi ông ấy đi lên. Và mọi nhà tiên tri và đấng cứu tinh Ki tô giáo hay Do Thái hay Mô ha mét giáo tới từ trên đi xuống.
Phật là sự tiến hoá. Đó là tiềm năng bản chất mà bắt đầu đi lên như cây, và khi xuân tới nó nở hoa. Họ đã không bao giờ nghĩ rằng con người đó trở thành tính Thượng đế; họ bao giờ cũng nghĩ chỉ Thượng đế có thể đi xuống. Người Hindu tin vào hoá thân – Thượng đế tới như Krishna, Thượng đế tới như Rama…
Và điều tuyệt đối rõ ràng là Thượng đế đã tới nhiều lần thế – và thế giới là đống lộn xộn thế! Thượng đế đã làm gì cho thế giới? Thượng đế tới trong Krishna như một hoá thân hoàn hảo – và hoá thân hoàn hảo đó đã làm gì? Không ai hỏi câu hỏi: Tại sao ngài đã tới ngay chỗ đầu tiên? Và nếu ngài đã tới thế thì ngài đã làm gì?
Krishna đã hứa, và người Hindu vẫn còn tin rằng ông ấy sẽ tới. Lời hứa của ông ấy là: “Khi có nguy hiểm, khi nhân loại sẽ trong đau đớn và phiền não và lo âu, khi có chủ nghĩa vô thần lan rộng trên thế giới, khi các thánh nhân sẽ bị tra tấn… bất kì khi nào sẽ có những khủng hoảng thế trong tôn giáo, ta sẽ tới.” Nhưng tôi đã từng hỏi cái gọi là các thánh nhân Hindu, “Lần cuối ông ấy tới, ông ấy đã làm gì? Và tại sao các ông đợi ông ấy? Lần cuối cùng ông ấy đã không chứng minh được cái gì. Cho dù ông ấy tới, ông ấy sẽ không làm bất kì cái gì. Và ông ấy đã tới bao nhiêu lần rồi?”
Người Hindu tin rằng ông ấy đã tới hai mươi ba lần; lần thứ hai mươi tư ông ấy phải tới. Nhưng hai mươi ba lần ông ấy đã là thất bại. Điều đó là đủ chứng cớ: lần thứ hai mươi bốn sẽ không thành công.
Và các nhà tiên tri của người Do Thái đã làm gì? Và các nhà tiên tri như Jesus hay Mohammed đã làm gì cho Ki tô giáo hay cho Mô ha mét giáo? Họ đã tạo ra tâm lí con người xấu xa, thần kinh. Họ đã không giúp cho tiến hoá của tâm thức.
Cho nên Phật là một phân loại khác hoàn toàn. Ông ấy không tới từ bất kì giả thuyết đi xuống nào. Ông ấy không đặc biệt. Ông ấy chỉ là người bình thường như bạn và tôi, nhưng ông ấy bắt đầu tăng trưởng tiềm năng của ông ấy đi lên. Ông ấy chạm vào chính các ngôi sao, Ông ấy mọc rễ trong đất, đi tới khả năng sâu nhất. Ông ấy đứng thẳng đứng, bỏ bình diện ngang của tâm thức cái thuộc về con vật. Ông ấy thực sự là người nổi dậy, người nổi dậy đích thực.
Một cách tự nhiên, mọi lời đã tới từ ông ấy có nghĩa vô cùng, vì ông ấy không chấp nhận bất kì dối trá nào, bất kì an ủi nào. Và ông ấy không cho bất kì lời dối trá nào cho mọi người hay bất kì lời an ủi nào. Ông ấy đơn giản nói điều là kinh nghiệm của ông ấy, và rằng nó có thể cũng là kinh nghiệm của bạn nữa.
Phật đã tạo ra một thế giới khác toàn bộ, và đi theo ông ấy, hết thầy nọ tới thầy kia… nhưng chắc chắn họ vẫn còn là dòng chảy rất mảnh. Phật thuộc vào những người rất thông minh. Nó không dành cho người tầm thường, nó không dành cho những người trì trệ, nó không dành cho đám đông.
Nhưng nếu người thông minh của thế giới vươn lên trong phật tính, họ sẽ giúp cho toàn thể nhân loại ít nhất để thấy cái gì là có thể cho con người, cái gì đang ẩn trong chúng ta. Và nếu hàng nghìn người có thể mang nó tới nở hoa, tại sao chúng ta không thể?
Mọi phật trở thành chứng cứ, luận cứ cho cái toàn thể của nhân loại. Ông ấy vươn lên mức của sự tồn tại về tâm linh, và từng vị phật liên tục nâng cao mức của nhân loại mà không có việc biết của bạn. Bạn bây giờ gần phật hơn bạn đã gần phật sau hai mươi nhăm thế kỉ khi Phật còn sống.
Phần lớn trong các bạn phải đã từng ở quanh ông ấy. Phần lớn trong các bạn phải đã từng ở quanh các chư phật khác, vì bạn không mới với thế giới. Bạn bao giờ cũng đã từng ở đây, nhưng bạn không bao giờ xoay xở mãi cho tới giờ để đi một cách mãnh liệt nhất có thể. Do đó nhấn mạnh của tôi: Đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Bạn phải quyết định – bạn phải rất có tính quyết định: “Mình phải mang tiềm năng của mình tới việc nở hoa tối thượng của nó. Mình phải trở thành việc mở hội, lễ hội. Mình phải đóng góp cho cái đẹp và chân lí và tính thiêng liêng của sự tồn tại.”
~
Từ “Tôi mở hội bản thân tôi: Thượng đế không ở đâu, Sự sống ở đây bây giờ”, Ch.6