Khi thầy nói về phân loại cuối cùng của Phật về những người trên con đường, Thầy đã nói, “Bây giờ ai sẽ chấp nhận ông ấy làm thầy? Ai sẽ chấp nhận ông ấy là phật?” Osho kính yêu, chúng tôi chấp nhận.
~
Điều đó tôi biết mà không có việc nói của bạn về nó. Nhưng tôi muốn toàn thế giới thừa nhận nó vì trong chính việc thừa nhận đó sẽ có biến đổi của toàn thể nhân loại.
Bạn sẽ được biến đổi, nhưng thế giới là lớn. Hàng triệu người đang bám lấy dốt nát, mê tín, ngu xuẩn của họ, và họ đang bám chặt tới mức dường như khó mà tách họ ra, làm cho họ nhận biết về tình huống của họ: tới mức họ là nguồn của khổ của họ, của bóng tối của họ – tới mức họ đã tạo ra địa ngục trên trái đất, và cùng trái đất này đáng ra có thể đã là cõi trời. Nó vẫn có thể là cõi trời.
Bạn yêu tôi, cho nên bạn có thể hiểu được tôi, nhưng thế giới rộng lớn đã đóng các cánh cửa của nó chống lại tôi. Đây là cùng điều họ đã từng làm mọi thứ suốt lịch sử. Với bất kì người nào có năng lực mang tới thay đổi trong họ, tạo ra cái gì đó mới trong họ, họ đóng cửa của họ lại. Điều này đã trở thành gần như thói quen tự động.
Cho nên khi tôi hỏi ai sẽ nhận ra người như vậy là người đã thức tỉnh, đã giải thoát, đã chứng ngộ, và ngay cả khi đã đi ra ngoài mọi phân loại này, câu hỏi của tôi được gửi tới thế giới này, nơi đã đóng các cánh cửa của nó với mọi chư phật trong mọi thế kỉ, ở mọi nước. Khó mở cánh cửa của họ thế.
Bạn có thể thấy điều đó đang xảy ra. Nó chưa bao giờ xảy ra trên qui mô lớn thế vì không ai đã làm việc trên qui mô lớn thế. Mọi ngày tin tức đều được mang tới tôi rằng hai hay ba nước cũng đã thông qua nghị quyết rằng tôi không thể vào nước của họ.
Đêm qua Hasya đã khóc vì chúng ta đang chạy ra khỏi các nước. Tôi nói, “Đừng lo nghĩ. Đó là dấu hiệu tốt; đó là việc nhận ra. Họ đã nhận ra một điều thật chắc chắn: rằng nếu họ cho phép người này ở nước của họ, toàn thể cấu trúc sẽ sụp đổ.”
Nhưng họ có thể ngăn cản tôi được bao lâu? Tôi đang chuẩn bị cho tất cả các bạn. Họ có thể ngăn cản tôi, nhưng họ không thể ngăn cản bạn. Tôi sẽ sớm cử người, những người sẵn sàng làm công việc của tôi. Tôi sẽ tìm ra cách thức.
Mới hôm nay Vivek đã khóc và nói, “Thầy nói rằng sự tồn tại chăm nom, nhưng sự tồn tại không chăm nom.” Điều đó phải được hiểu vì câu hỏi đó có thể có trong tâm trí của nhiều người. Bất kì khi nào chúng ta nghĩ những điều như vậy, chúng ta bao giờ cũng có đòi hỏi, và nếu nó được hoàn thành thế thì sự tồn tại đang chăm nom. Vivek đã cho các ví dụ nơi sự tồn tại không chăm nom: “Socrates, Jesus, al-Hillaj Mansoor… Họ đã bị đóng đinh và bị giết và sự tồn tại đã không chăm nom. Thầy sẽ sớm bị đóng đinh. Làm sao chúng ta có thể tin được rằng sự tồn tại chăm nom?”
Vấn đề này là rất có ý nghĩa. Tôi muốn nói với bạn: đây là cách sự tồn tại chăm nom. Socrates không có đòi hỏi. Và có lẽ đây đã là cách tốt nhất cho Socrates chết – vì nếu ông ấy mà chết theo cách khác, giáo huấn của ông ấy chắc cũng đã chết rồi. Giáo huấn của ông ấy là quan trọng hơn nhiều so với thân thể vật lí của ông ấy. Và thân thể vật lí đó sẽ chết bất kì ngày nào; nó sẽ không kéo dài mãi mãi. Có lẽ nó sẽ chết đích xác vào cùng ngày mà không có việc đầu độc. Nhưng việc đầu độc làm một điều thành rõ ràng cho toàn thế giới – rằng giáo huấn của ông ấy sẽ được bảo tồn, rằng giáo huấn của ông ấy đã được thừa nhận là nguy hiểm cho mọi dối trá mục ruỗng cũ kĩ. Và nó vẫn còn đương đại.
Nhiều nhà tư tưởng lớn đã xảy ra sau Socrates, nhưng họ vẫn không đương đại. Sự tồn tại đã chăm nom – nhưng nó chăm nom theo cách riêng của nó, không tương ứng theo ham muốn của bạn, vì nếu bạn có ham muốn, đòi hỏi, bạn không tin cậy vào sự tồn tại. Tin cậy đơn giản nghĩa là bất kì cái gì đang xảy ra và sẽ xảy ra đều là đúng hoàn hảo.
Sự tồn tại là trí huệ hơn bất kì cá nhân nào, vì cá nhân có tâm thức nhỏ. Cho dù người đó đã chứng ngộ, người đó vẫn chỉ là giọt sương trong đại dương bao la này của sự tồn tại. Và điều sự tồn tại cảm thấy là đúng. Nếu nó cảm thấy rằng al-Hillaj Mansoor nên bị giết, điều đó là đúng. Nếu nó cảm thấy rằng Jesus nên bị đóng đinh, điều đó là đúng.
Tin cậy đơn giản ngụ ý rằng bất kì cái gì xảy ra chúng ta đều cùng với nó, một cách hân hoan, không ngần ngại, không phải không sẵn lòng – thế thì bạn bỏ lỡ toàn thể vấn đề – nhưng một cách nhảy múa, với bài ca, với tiếng cười, với yêu. Bất kì cái gì xảy ra đều là vì cái tốt lành.
Sự tồn tại không thể đi sai.
Nếu nó không đáp ứng ham muốn của chúng ta, điều đó đơn giản có nghĩa ham muốn của chúng ta là sai.
~
Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.1, Ch.3