Khác biệt gì, và có thể tương tự gì, giữa đắc khí và tự thôi miên?
Đắc khí (latihan) là phương pháp tốt, nhưng nó gần với Thiền Động hơn là tự thôi miên. Chức năng của nó là đem bạn vào trạng thái mà bạn buông xuôi bản thân bạn một cách toàn bộ với sự tồn tại và để năng lượng thân thể bạn di chuyển, không tương ứng với tâm trí bạn mà tương ứng với tâm linh vũ trụ.
Chỉ đứng trong phòng trống, thảnh thơi, với mắt nhắm và chờ đợi. Và đột nhiên bạn sẽ cảm thấy tay bạn đang di chuyển, hay đầu bạn đang di chuyển – thế thì đừng dừng nó lại, thế thì cứ đi cùng nó. Cũng đừng làm quá lên. Nếu tay đang di chuyển chỉ chừng này, thế thì không di chuyển nó nhiều hơn điều đó, vì thế thì bạn đã lại trở thành người làm.
Đắc khí là buông bỏ. Năng lượng thân thể bạn rơi vào trong hoà điệu với năng lượng vũ trụ và mọi sự bắt đầu xảy ra trong thân thể bạn: bạn có thể bắt đầu múa, bạn có thể bắt đầu xoay tít, tay bạn có thể bắt đầu di chuyển, chân bạn có thể bắt đầu di chuyển. Bạn có thể bắt đầu nói những lời và bạn không hiểu nghĩa của chúng là gì hay liệu có bất kì nghĩa gì trong chúng không, hay liệu chúng có thuộc vào ngôn ngữ khác nào đó mà bạn không biết.
Nhưng bạn không can thiệp, dù để kiểm tra hay để giúp quá trình này; cả hai cách bạn sẽ làm rối sự việc. Bạn chỉ phải bỏ đấy… và dường như là nguy hiểm khi nó xảy ra lần đầu tiên. Hệt như bạn đã sợ chứng điên, bạn sẽ sợ, vì bạn sẽ có vẻ điên. Đột nhiên bạn thè lưỡi ra chẳng vì lí do gì, lắc lư đầu chẳng vì lí do gì, nhảy nhót, múa, làm những bài tập kì lạ mà bạn chưa bao giờ tưởng tượng hay nghĩ tới.
Nhưng chỉ làm đắc khí bốn mươi phút sẽ cho bạn cảm giác mạnh khoẻ vô cùng. Không cái gì khác có thể cho bạn sự mạnh khoẻ đó. Và nếu bạn thêm một điều nữa mà không có trong đắc khí… Đó là lí do tại sao tôi đã phải tạo ra Thiền Động – nó là đắc khí cộng với cái gì đó thêm nữa, vì trong đắc khí bạn bị mất hút hoàn toàn. Tôi muốn bạn vẫn còn là nhân chứng. Không là người làm. Không đẩy bất kì hành động nào, không ép buộc bất kì cái gì, không ngăn cản bất kì cái gì. Một điều bị thiếu trong đắc khí – nó là phương pháp Indonesia… Một điều bị thiếu trong nó và đó là nhân chứng, vì không có nhân chứng nó có thể là nguy hiểm.
Đắc khí đã chứng tỏ là nguy hiểm cho nhiều người. Bạn có thể không có khả năng dừng lại ở bốn mươi phút; việc xoay tít của năng lượng có thể quá mạnh. Bạn có thể sợ rằng bạn không thể dừng lại được. Bạn có thể bị kiệt sức nếu bạn làm nó nhiều hơn bốn mươi phút. Và nếu bạn bị kiệt sức – nó là bài tập thể chất lớn – thay vì cho bạn mạnh khoẻ, bạn có thể rơi vào vô thức. Và khi bạn thức dậy bạn sẽ không thấy bản thân bạn được làm sảng khoái, bạn sẽ thấy toàn thân bạn đau ê ẩm. Bạn sẽ thấy bản thân bạn cảm thấy ốm, cảm thấy như bạn muốn nôn; toàn thể dạ dầy bạn đã bị rối loạn. Bạn sẽ không thấy bản thân bạn được làm mạnh lên bởi nó, mà bị yếu đi. Và đôi khi mọi người đã phát điên, tầu hoả nhập ma, khi làm nó – họ sẽ không dừng được.
Và nguy hiểm là… vì bạn đã không là nhân chứng, đôi khi nó có thể bắt đầu khi bạn không được chuẩn bị làm nó – trên phố, trong cửa hàng, bất kì chỗ nào. Bạn không là người chủ của phương pháp này vì bạn đã không là nhân chứng cho nó. Đã không có bất kì người nào ở trên nó. Cho nên bất kì tình huống nào có thể tạo ra nó – bất kì nơi nào, bất kì chỗ nào – và điều đó sẽ có vẻ thực sự kì lạ và kì quặc. Nếu bạn muốn ngăn cản nó điều đó sẽ có vẻ rất kì quặc, và nếu bạn làm nó điều đó cũng sẽ có vẻ rất kì quặc.
Cho nên tôi không thiên về một mình đắc khí. Nó là phương pháp tốt, nhưng việc chứng kiến phải được nối với nó để cho bạn có thể dừng lại khi bạn muốn, bạn có thể bắt đầu khi bạn muốn, để cho nó không thể xảy ra ở bất kì chỗ nào, bất kì lúc nào, hay theo cách riêng của nó. Và nếu việc chứng kiến có đó, thế thì thân thể đang làm thảnh thơi việc căng thẳng của nó, vứt đi căng thẳng của nó.
Bạn sẽ ngạc nhiên rằng thân thể của chúng ta cũng thu thập căng thẳng: chẳng hạn bạn muốn đánh ai đó và bạn đã không đánh người đó. Thân thể bạn đã sẵn sàng, các cơ của bạn đã sẵn sàng, vì thân thể bạn và cơ bắp chỉ nghe theo tâm trí bạn. Tâm trí bạn muốn đánh người này, tay bạn đã sẵn sàng đánh người này, nhưng tâm trí của bạn bao giờ cũng trong chia chẻ. Tôn giáo của bạn nói: điều này là không tốt, điều này là bạo hành; không làm nó.
Một phần của tâm trí bạn nói, “Đây là phạm tội. Mình có thể lâm vào rắc rối không cần thiết.” Và phần khác của tâm trí nói, “Mình có thể đánh người này, nhưng người này là mạnh hơn mình. Người này sẽ không chỉ đứng đó và nhận cú đánh và nói tạm biệt mình và đi về nhà. Người này sẽ nhẩy lên mình và mình sẽ bị đánh một cách không cần thiết, cho nên tại sao tạo ra tình huống như vậy?”
Nhưng tay bạn đã sẵn sàng. Năng lượng đã đạt tới các cơ của bạn, tới ngón tay của bạn, tới bàn tay của bạn. Bạn đã dừng lại vì bất kì lí do gì: bất bạo hành, sợ, người này là mạnh hơn bạn, người này là ông chủ của bạn – vì bất kì lí do nào bạn đã dừng lại. Nhưng cái gì sẽ xảy ra cho căng thẳng này?
Tay bạn đã sẵn sàng; năng lượng không thể quay lại. Không có hệ thống cho bất kì năng lượng nào đã trở nên sẵn sàng để được diễn đạt nay quay lại cội nguồn của nó. Nó sẽ vẫn còn trong cổ tay của bạn, nó sẽ vẫn còn trong ngón tay của bạn, nó sẽ vẫn còn trong bàn tay của bạn. Loại năng lượng này tích luỹ lại ở các phần khác nhau của thân thể bạn – đó là lí do tại sao đắc khí làm việc. Trong đắc khí loại năng lượng này bắt đầu di chuyển và bạn có thể bắt đầu đánh kẻ thù, người không có đó.
Nhưng nhân chứng là tuyệt đối được cần để cho thân thể bạn được làm giảm nhẹ khỏi mọi việc thu thập căng thẳng và bạn sẽ cảm thấy tươi tắn, cảm giác mạnh khoẻ hạnh phúc tốt lành. Điều thứ hai bốn mươi phút đó của việc chứng kiến thậm chí còn quan trọng hơn vì bạn sẽ thấy dễ dàng hơn rằng bạn không là thân thể; bạn không kiểm soát nó, bạn không làm bất kì cái gì, bạn không ngăn cản bất kì cái gì. Bạn có thể thấy rằng nó chẳng liên quan gì tới bạn, nó đang diễn ra theo cách riêng của nó. Bạn có thể bỏ đồng nhất bản thân bạn dễ dàng hơn. Đó là cái cao siêu của Thiền Động so với đắc khí.
Đắc khí có thể giúp cho ai đó người không có mấy căng thẳng trong thân thể người đó, không có mấy đè nén trong tâm trí của người đó, nhưng bây giờ tìm ra người như vậy là rất khó. Nó là phương pháp cổ. Bây giờ mọi người đầy những căng thẳng. Cho nên đã có một thời, mới hai mươi năm trước… đắc khí đã trở thành phong trào toàn thế giới và nó hấp dẫn mọi người, nhưng thế rồi dần dần nó đã biến mất. Nó phải biến mất vì nó đã tạo ra nhiều vấn đề hơn là nó đã giải quyết. Nó đã làm cho nhiều người tẩu hoả nhập ma, trở thành điên hơn là nó đã giúp đỡ.
Điều cơ bản bị thiếu bởi lí do đơn giản là với người đã giới thiệu đắc khí cho thế giới, đắc khí đã xảy ra một cách tự nhiên: chỉ ở một mình trong rừng một ngày, người đó thấy chuyển động nào đó đã xảy ra. Và chỉ quan tâm tới điều những chuyển động này là gì và tại sao chúng đã xảy ra, người đó đã cho phép chúng xảy ra. Nhưng người đó đã không có nhiều căng thẳng trong bản thân mình. Người đó đã là người đơn giản – và đặc biệt những người như thế bao giờ cũng đơn giản – người đó đã là tiều phu.
Bây giờ tiều phu không bao giờ thu thập bất kì bạo hành nào trong người đó. Người đó đang làm nhiều bạo hành mọi ngày, chặt cây, tới mức không có khả năng là tay người đó đã bao giờ thu thập bất kì năng lượng nào để đánh bất kì người nào. Tiều phu, ngư phủ, nông dân – với họ đắc khí có thể là tốt hoàn hảo, vì thân thể họ đã làm nhiều thế. Cho nên không cái gì còn bị bỏ lại. Trong vòng mười tới mười lăm phút đắc khí được kết thúc và họ cảm thấy thoải mái. Và công việc của họ là tới mức cho dù nó xảy ra trên nông trang của họ hay trên hồ hay trong rừng… điều đó không là vấn để nếu nó bắt đầu xảy ra theo cách riêng của nó.
Nhưng trên thế giới, nếu nó bắt đầu xảy ra trong văn phòng của bạn và đột nhiên bạn nhảy lên bàn và bắt đầu đắc khí, cảnh sát sẽ sớm được gọi tới. Đắc khí sẽ làm cho bạn kết thúc trong tù, và bạn sẽ không có khả năng giải thích cho bất kì người nào rằng nó là cái gì đó tâm linh. Không ai sẽ hiểu tính tâm linh của bạn – nó đã là cực kì điên khùng, bạn có thể đã làm bất kì cái gì. Bạn là người nguy hiểm.
Và năng lượng bị đè nén là nhiều thế vì trong nền văn minh hiện đại mọi người ngồi cả ngày trong ghế của họ. Thân thể không được làm ra dành cho điều đó. Con người về căn bản là thợ săn. Thân thể con người được làm để đuổi theo hươu khi chúng chạy. Bạn có thấy hươu chạy không? Chúng lao đi như mũi tên, và thợ săn đã có khả năng đuổi theo chúng. Thân thể được làm để làm việc vất vả – tám giờ, mười hai giờ – và vấn đề về căng thẳng trong thân thể không được tính tới. Đắc khí chắc đã là tốt cho những người này. Có lẽ làm vài phút và họ chắc đã cảm thấy rất tươi tắn, giống như mưa rào – nhưng người hiện đại không vậy.
Bạn đang thu thập nhiều thứ tới mức bạn có thể liên tục làm đắc khí trong nhiều giờ… và không có cái gì để kiểm soát bạn, vì bạn đã bỏ bản thân bạn hoàn toàn. Bạn không kiểm tra, bạn không làm bất kì cái gì, cho nên bạn sẽ gần như trong trạng thái ngất. Và bạn sẽ tiếp tục trong nhiều giờ và thế rồi ngã ra, có thể trong cơn mê, vô thức. Bạn có thể đánh thức điên khùng hay bạn có thể đánh thức điều thực sự thiện lành, nhưng nó là sự tình cờ và tôi không muốn bất kì người nào nhận sự tình cờ như vậy.
Tốt hơn cả là giữ nhân chứng mà bao giờ cũng có thể ngăn cản bạn, điều sẽ cho phép bạn có khả năng bao giờ cũng trong kiểm soát, với việc làm chủ, cho nên nó không bắt đầu xảy ra ở bất kì chỗ nào. Thế thì nó sẽ cho bạn nhiều ích lợi hơn cho thân thể bạn – toàn thể ích lợi mà đắc khí có thể cho – và với bản thân bạn việc chứng kiến bốn mươi phút là phúc lành vô cùng.
Đắc khí sẽ sớm bị quên đi, nhưng việc chứng kiến sẽ còn lại với bạn mãi mãi và mãi mãi. Nó là bản tính của bạn.
Từ “Con đường của nhà huyền môn”, T.1, Ch.3