Đêm qua thầy đã nói rằng yêu là sống động vì nó là bất an ninh, và hôn nhân là chết vì nó là an ninh. Nhưng chẳng đúng là yêu trong chiều sâu tâm linh trở thành hôn nhân đó sao?
~
Không! Nó không bao giờ trở thành hôn nhân. Nó càng đi sâu, nó càng trở thành yêu nhiều hơn, nhưng không bao giờ là hôn nhân. Với hôn nhân tôi ngụ ý sự ràng buộc bên ngoài, sự thừa nhận pháp lí, sự chấp thuận xã hội. Và tôi nói rằng yêu không bao giờ trở thành hôn nhân vì nó không bao giờ an ninh. Nó vẫn còn là yêu. Nó trở thành yêu nhiều hơn, ngày càng nhiều hơn, nhưng nó càng nhiều hơn, nó càng bất an ninh hơn. Không có an ninh. Nhưng nếu bạn yêu, bạn không quan tâm tới an ninh chút nào. Khi bạn không yêu, chỉ thế thì bạn quan tâm về an ninh. Khi bạn yêu, chính khoảnh khắc này là nhiều tới mức bạn không quan tâm về khoảnh khắc tiếp, bạn không quan tâm về tương lai. Cái gì xảy ra ngày mai không phải là mối quan tâm của bạn – vì cái gì đang xảy ra ngay bây giờ là nhiều thế. Nó là quá nhiều. Nó là nhiều không thể chịu nổi. Bạn không quan tâm. Tại sao an ninh tới với tâm trí? Nó tới vì tương lai. Thực sự, bạn không được bắt rễ trong hiện tại. Bạn không sống trong hiện tại. Bạn không tận hưởng nó. Nó không phải là phúc lạc. Hiện tại không là phúc lạc. Thế thì bạn hi vọng về tương lai, thế thì bạn lập kế hoạch cho tương lai, thế thì bạn muốn làm mọi an ninh cho tương lai.
Yêu không bao giờ muốn làm ra bất kì an ninh nào, bản thân nó là an ninh rồi. Đó là vấn đề. Nó là an ninh trong bản thân nó tới mức nó không bao giờ nghĩ về bất kì an ninh nào; cái gì sẽ xảy ra trong tương lai không là mối quan tâm chút nào – vì tương lai sẽ lớn lên từ hiện tại, và nếu hiện tại là sống động thế, phúc lạc thế, tương lai sẽ lớn lên từ nó. Tại sao lo nghĩ về nó?
Khi hiện tại không là phúc lạc, khi nó là khổ, thế thì bạn lo nghĩ về tương lai. Thế thì bạn muốn làm nó thành an ninh, an toàn. Nhưng nhớ, không ai có thể làm bất kì cái gì an ninh. Điều đó không trong bản tính của mọi sự. Tương lai sẽ vẫn còn bất an ninh. Bạn có thể làm chỉ một điều: sống hiện tại sâu sắc hơn. Đó là mọi điều bạn có thể làm. Nếu bất kì an ninh nào xảy ra qua điều đó, đó là an ninh duy nhất. Và nếu nó không xảy ra, nó không xảy ra – không cái gì có thể được làm.
Nhưng tâm trí chúng ta làm việc theo cách hoàn toàn tự tử. Hiện tại càng khổ, bạn càng nghĩ về tương lai và muốn làm cho nó an ninh. Và bạn càng chuyển vào trong tương lai, hiện tại sẽ càng khổ. Thế thì bạn đang đi trong vòng tròn luẩn quẩn. Vòng tròn này có thể bị phá vỡ, nhưng cách duy nhất để phá nó là sống trong khoảnh khắc hiện tại sâu sắc tới mức khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng trong chiều sâu của nó. Tương lai sẽ được sinh ra từ nó – nó sẽ lấy tiến trình riêng của nó, bạn không cần lo nghĩ về nó.
Cho nên tôi nói rằng yêu không bao giờ nghĩ về an ninh vì yêu là an ninh thế trong bản thân nó. Yêu không bao giờ sợ bất an ninh. Nếu nó có đó chút nào, nếu yêu có đó chút nào, nó không sợ bất an ninh. Sống là bất an ninh, nhưng yêu không sợ bất an ninh. Thay vì thế, yêu tận hưởng bất an ninh vì nó đem mầu sắc cho sống, mùa vụ và tâm trạng thay đổi. Nó cho thanh điệu. Nó là đẹp. Sống thay đổi là đẹp vì bao giờ cũng có cái gì đó để khám phá, bao giờ cũng có cái gì đó để đương đầu, cái là mới.
Thực sự, hai người yêu đi vào trong khám phá thường xuyên với nhau. Và cảnh quan này là vô hạn. Tâm yêu thương là cảnh quan vô hạn. Bạn không bao giờ có thể kết thúc nó. Không có kết thúc cho nó. Nó diễn ra mãi mãi. Nó là thoáng đạt như bản thân không gian. Yêu không bị lo nghĩ về bất an ninh, yêu có thể tận hưởng nó. Điều đó cho xúc động. Chỉ những người không thể yêu sợ bất an ninh, vì họ không được bắt rễ trong sống. Những người không thể yêu bao giờ cũng an ninh trong sống. Họ làm phí hoài cuộc sống của họ chỉ để làm cho nó an ninh – và nó không bao giờ an ninh. Nó không thể vậy.
An ninh là phẩm chất của chết; an toàn là phẩm chất của chết. Sống là bất an ninh, và yêu là không sợ nó. Yêu không sợ sống, bất an ninh, vì nó được tiếp đất thế. Nếu bạn không được tiếp đất và bạn cảm thấy cơn bão đang tới, bạn sẽ sợ. Nhưng nếu bạn được tiếp đất, bạn sẽ đón chào cơn bão, nó sẽ trở thành cuộc phiêu lưu. Nếu bạn được bắt rễ, cơn bão đi qua sẽ trở thành thách thức. Bạn sẽ rung lên tới tận rễ bởi nó; mọi thớ thịt sẽ trở nên sống động. Thế thì khi cơn bão đã đi qua bạn sẽ không nghĩ rằng nó là xấu, điều không may. Bạn sẽ nói nó là điều may mắn, phúc lành, vì mọi sự chết đã bị cơn bão lấy đi. Mọi cái là chết đã chuyển đi cùng với nó và mọi cái sống động đã trở thành sống động hơn.
Nhìn vào cây sau khi cơn bão đã đi qua. Chúng rung động cùng sống, đập rộn ràng cùng sống, rạng ngời, đầy sức sống; năng lượng trút đầy chúng. Vì cơn bão đã cho một cơ hội để cảm thấy rễ của chúng, cảm thấy ‘sự tiếp đất’ của chúng. Nó đã là cơ hội để cảm thấy bản thân chúng.
Cho nên người được bắt rễ trong yêu không bao giờ sợ bất kì cái gì. Bất kì cái gì tới là đẹp, sự thay đổi – bất an ninh. Bất kì cái gì xảy ra là đẹp. Nhưng nó không bao giờ trở thành hôn nhân. Khi tôi nói nó không bao giờ trở thành hôn nhân, tôi không ngụ ý rằng những người yêu phải không lấy nhau, nhưng hôn nhân đó không nên trở thành cái thay thế cho yêu. Nó chỉ nên là quần áo bên ngoài, nó không nên là cái thay thế. Và nó sẽ không bao giờ trở thành hôn nhân vì những người yêu không bao giờ coi nhau như đương nhiên có đấy. Điều tôi ngụ ý là ở chỗ nó có tính tâm lí sâu sắc – những người yêu không bao giờ coi nhau là đương nhiên có đấy. Một khi bạn bắt đầu coi người kia là đương nhiên có đấy, người kia đã trở thành đồ vật. Bây giờ người đó không còn là người. Cho nên hôn nhân thu các bạn tình thành đồ vật. Chồng là đồ vật, vợ là đồ vật – dự đoán được, rất dự đoán được.
Tôi đã ở trong nhiều gia đình trên khắp nước này và tôi đã đi tới biết nhiều vợ và nhiều chồng. Họ không phải là người chút nào. Họ là dự đoán được. Nếu chồng quả quyết một câu thậm chí người ta có thể nói được điều vợ sẽ nói. Cách vợ sẽ phản ứng lại là dự đoán được. Và nếu vợ nói cái gì đó một cách máy móc, chồng sẽ đáp lại nó một cách máy móc. Điều đó là chắc chắn. Họ đang đóng cùng vai lặp đi lặp lại. Cuộc sống của họ giống như máy quay đĩa khi cái gì đó đi sai, khi kim mắc lại một điểm và nó liên tục lặp lại. Nó là dự đoán được kiểu như vậy. Bạn có thể biết cái gì sẽ xảy ra lặp đi lặp lại – chồng và vợ bị mắc kẹt ở đâu đó, họ đã trở thành cái máy quay đĩa. Thế thì họ liên tục lặp lại. Việc lặp lại đó tạo ra chán.
Tôi đã ở cùng một gia đình. Người chồng nói với tôi, “Tôi đã trở nên sợ một mình với vợ tôi. Chỉ khi ai đó khác có đó chúng tôi cả hai mới hạnh phúc. Chúng tôi thậm chí không thể đi nghỉ mà không đem ai đó đi cùng chúng tôi vì ai đó đó cho cái gì đó mới. Bằng không chúng tôi biết cái gì sẽ xảy ra. Nó là dự đoán được tới mức nó chẳng đáng cái gì. Chúng tôi đã biết nó rồi.”
Điều đó dường như là bạn đang đọc cùng cuốn sách, lặp đi lặp lại mãi…. Những người yêu là không thể dự đoán được. Đó là bất an ninh. Bạn không biết cái gì sẽ xảy ra – và đó là cái đẹp. Bạn có thể tươi tắn và trẻ trung và sống động. Nhưng chúng ta muốn làm ra đồ vật từ nhau vì đồ vật có thể bị thao túng dễ dàng. Và bạn không cần sợ đồ vật. Bạn biết chỗ của nó, hành vi của nó. Bạn có thể lập kế hoạch trước về cái gì làm và cái gì không làm. Với hôn nhân tôi ngụ ý sự thu xếp trong đó hai người rơi xuống mức độ đồ vật. Yêu không phải là việc thu xếp: nó là sự đương đầu từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, sống động. Đầy nguy hiểm tất nhiên, nhưng sống là vậy. Hôn nhân là an toàn, không có nguy hiểm; yêu là không an toàn. Bạn không bao giờ biết cái gì sẽ xảy ra, khoảnh khắc tiếp là không được biết, vẫn còn không được biết.
Cho nên yêu là đi vào khoảnh khắc vào trong cái không biết – đó là điều Jesus ngụ ý khi ông ấy nói, “Thượng đế là yêu.” Thượng đế là không biết như yêu. Và nếu bạn không sẵn sàng để sống động và ở trong yêu và bất an ninh, bạn không thể đi vào trong Thượng đế, vì đó là bất an ninh lớn nhất, sự không biết lớn hơn. Cho nên yêu chuẩn bị cho bạn về lời nguyện. Nếu bạn có thể yêu, và vẫn còn với người không biết mà không thu người đó thành đồ vật, không trở thành dự đoán được, đương đầu từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, bạn đang sẵn sàng cho lời nguyện.
Lời nguyện không là gì ngoài yêu – yêu với toàn thể sự tồn tại. Bạn đang sống cùng sự tồn tại như bạn đang sống cùng người yêu của bạn: bạn không biết tâm trạng, bạn không biết mùa vụ, bạn không biết cái gì đang tới. Không cái gì được biết. Bạn liên tục làm phát lộ ra nó – nó là cuộc hành trình vô tận.
Từ “Vigyan Bhairav Tantra – tập 4, Ch.72”