Chuyển năng lượng dục thành tính tâm linh

Tôi có hiểu đúng thầy không rằng thầy và người yêu của thầy có thể chuyển hoá năng lượng dục thành tính tâm linh, rằng mối quan hệ này cũng sẽ không thoả mãn? Những điều dường như mâu thuẫn của thầy làm rối tôi.

 

Nellie, gây rối là cách làm việc của tôi lên bạn. Tôi gây rối cho bạn để cho sự rõ ràng trở thành có thể. Mọi người chắc chắn rất nhiều, họ đã nghĩ họ biết. Và vì sự chắc chắn của họ mà họ bị đóng. Nếu bạn đã biết rồi, thế thì không cần tìm và kiếm. Để làm gì? Nếu bạn đã biết rồi, thế thì bạn có thể để cửa ra vào và cửa sổ của bạn đóng lại.

Mọi người chắc chắn quá nhiều, và đó là vấn đề lớn. Họ phải được làm cho không chắc chắn lại lần nữa, họ phải bị rung chuyển trong sự chắc chắn của họ; giáo điều và tín điều của họ phải bị lấy đi. Do đó rối ren nảy sinh. Rối ren là gì? – khi bạn bắt đầu mất đi sự nắm giữ vào chắc chắn cũ của bạn. Bạn đã cảm thấy rằng bạn biết, và đột nhiên bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn không biết. Bạn đã tưởng bạn có câu trả lời, và đột nhiên bạn trở nên nhận biết rằng câu hỏi có đó và câu trả lời bị áp đặt vào.

Điều đó xảy ra cho mọi đệ tử mới ở đây – và Nellie là một sannyasin mới; mới hôm nọ cô ấy đã trở thành sannyasin. Trong vài ngày bạn sẽ trở nên ngày càng rối hơn. Đó là dấu hiệu tốt, nó có nghĩa bạn đang nghe tôi.

Có vài người liên tục nghe tôi và không bao giờ bị rối. Điều đó đơn giản có nghĩa họ đã không nghe; tai họ đầy ráy tai, họ điếc. Có những người không chỉ không trở nên rối, nhưng khi nghe tôi họ trở nên thậm chí còn chắc chắn hơn. Điều đó có nghĩa họ đã nghe cái gì đó khác mà không được nói.

 

Hai người chuyển đồ đang vật lộn với một cái thùng lớn ở lối cửa vào. Họ đẩy và kéo cho tới khi họ kiệt sức nhưng nó vẫn không chuyển.

Cuối cùng, người ở bên ngoài nói, “Tốt hơn cả chúng ta từ bỏ, chúng ta sẽ không bao giờ cho nó vào được.”

Anh bạn ở phía bên trong nói “Anh ngụ ý gì, cho nó vào sao? Tôi tưởng anh đang cố cho nó ra!”

 

Nếu bạn trở nên bị rối bởi việc nghe tôi, điều đó có nghĩa là bạn đã nghe tôi. Bạn càng thông minh, bạn sẽ càng trở nên bị rối hơn. Và tôi dùng mâu thuẫn như một kĩ thuật, tôi liên tục mâu thuẫn với bản thân tôi.

Tại sao tôi mâu thuẫn với bản thân tôi? Tôi không dạy triết lí ở đây. Triết gia phải rất nhất quán – không lỗi, logic, hợp lí, bao giờ cũng sẵn sàng tranh cãi và chứng minh những phát biểu của ông ấy. Tôi không phải là triết gia. Tôi không ở đây để cho bạn giáo điều nhất quán mà bạn có thể bám vào. Toàn thể nỗ lực của tôi là để cho bạn vô trí.

Hoàn toàn rõ ràng về điều đó đi. Nỗ lực của tôi không phải là để làm mạnh cho tâm trí nào đó, nỗ lực của tôi chính là cái đối lập với nó: để cho bạn trạng thái về vô trí – trạng thái không có tri thức, trạng thái vận hành từ không biết, trạng thái của hồn nhiên.

Tôi dùng mâu thuẫn làm phương cách. Tôi nói điều này, từ thói quen cũ của bạn, bạn bám lấy nó; hôm sau tôi phải mâu thuẫn lại nó. Khi tôi mâu thuẫn nó bạn phải bỏ nó. Nhưng bạn có thể bắt đầu bám lấy điều mới mà tôi đã nói; tôi sẽ phải mâu thuẫn nó lần nữa.

Điều này sẽ tiếp diễn, bạn sẽ liên tục bám lấy cái này, cái nọ. Một ngày nào đó đột nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết điều đang xảy ra. Tôi không cho phép bạn có bất kì sự chắc chắn nào, không cái gì để bám vào. Và nếu tôi mâu thuẫn, phỏng có ích gì mà bám vào tất cả? Thế thì sao không đợi? Tôi sẽ mâu thuẫn, và thế thì bạn sẽ phải bỏ mó, và điều đó là đau đớn. Một khi bạn bám vào một thứ và thế rồi bạn phải bỏ nó, điều đó là đau đớn, nó tạo ra lo âu.

Cho nên những người đã nghe tôi trong một thời gian dài, đơn giản nghe. Họ đơn giản nghe, họ không bám. Họ biết hoàn toàn rõ, bây giờ họ nhận biết về trò chơi này, rằng ngày mai tôi sẽ mâu thuẫn lại. Cho nên sao phải mang nó trong hai mươi bốn giờ? Đau của việc mang trọng lượng, và thế rồi đau của việc bỏ nó… dần dần, dần dần điều bừng lên trong nhận biết của bạn là chẳng cần bám nữa; người này mâu thuẫn. Người này là không nhất quán một cách nhất quán.

Một khi bạn đã hiểu điều đó, bạn nghe tôi như người nghe nhạc. Bạn nghe tôi như người nghe gió thoảng qua rặng thông, bạn nghe tôi như người nghe chim hót buổi sáng. Bạn không nói với con chim cúc cu, “Hôm qua việc hót của mày là khác,” và bạn không đi tới hoa hồng và nói, “Mùa trước hoa đã to hơn” – hay nhỏ hơn – “tại sao mày mâu thuẫn với bản thân mày?”

Bạn không nói với thi sĩ, “Trong bài thơ này của ông, ông đã nói điều này, và trong bài thơ khác ông đã nói cái gì đó khác.” Bạn không mong đợi thi sĩ phải nhất quán, cho nên bạn không hỏi. Thơ ca không phải là lí thuyết, nó không phải là tam đoạn luận, nó là bài ca.

Tôi không phải là triết gia. Bao giờ cũng nhớ rằng tôi là thi sĩ, không là triết gia. Bao giờ cũng nhớ rằng tôi không phải là nhà truyền giáo, nhưng là nhạc sĩ đang chơi trên chiếc đàn hạc của tim bạn. Các bài ca sẽ liên tục thay đổi… bạn không cần bám lấy bất kì cái gì, thế thì sẽ không có rối chút nào.

Những người bao giờ cũng khao khát nhất quán không bao giờ có thể đi vào trong điều huyền bí của sự sống. Nhất quán là cái gì đó người làm ra, nó là tuỳ tiện. Sự tồn tại là không nhất quán. Và bây giờ ngay cả các nhà vật lí cũng đồng ý với thi sĩ và nhà huyền bí.

Bạn phải nhận biết rằng vật lí hiện đại tin vào lí thuyết bất định; vật lí hiện đại tin vào hành vi phi logic của nguyên tử, của tính không dự đoán được về hành vi của điện tử. Đó đã là cú sốc thế cho các nhà vật lí hiện đại, vì họ bao giờ cũng tin rằng vật chất hành xử một cách nhất quán. Toàn thể nền tảng của khoa học đã bị rung chuyển; hai mươi năm này, đó đã là cú sốc thế. Mọi người vẫn chưa trở nên nhận biết về điều đó, vì các lí thuyết là phức tạp và tinh vi tới mức chúng sẽ không bao giờ trở thành một phần của tri thức thông thường. Và chúng đi ngược lại thế với nghĩa thông thường – chúng có vẻ giống nhiều với chuyện thần tiên, chuyện viết cho trẻ em.

Điện tử nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, và giữa hai chỗ này chúng không tồn tại. Bây giờ, điều đó có thể được tin không? Điện tử nhảy từ chỗ a sang chỗ b, và giữa hai chỗ này cậu ta không hiện hữu? Và tôi đang dùng “cậu ta” một cách có chủ ý, có ý định, vì bạn không thể dùng “nó” thêm nữa. Điều huyền bí lớn… họ gọi điều đó là bước nhảy lượng tử. Một từ đặc biệt đã được đặt ra – lượng tử, vì ở giữa nó không được tìm thấy.

Điều đó dường như từ New York bạn tới Poona, nhưng trong không gian giữa hai chỗ này bạn không hiện hữu. Bạn đơn giản biến mất từ New York và bạn xuất hiện ở Poona. Bây giờ có khả năng một ngày nào đó…. Ngay bây giờ đó là hư cấu khoa học, nhưng khả năng có đó rằng một ngày nào đó có thể xảy ra là sẽ không cần lấy cuộc hành trình lâu, phí thời gian. Thời gian có các giới hạn.

Chẳng hạn, nếu bạn muốn đi tới ngôi sao gần nhất bạn sẽ mất bốn năm – ngôi sao gần nhất đấy! Và điều đó nữa chỉ nếu bạn đi với tốc độ ánh sáng. Và điều đó là mênh mông, tốc độ ánh sáng: một trăm tám mươi sáu nghìn dặm một giây. Nếu bạn đi với tốc độ này, điều dường như là không thể được, thế thì bạn sẽ mất bốn năm để tới ngôi sao gần nhất.

Và thế rồi có những ngôi sao ở cách xa một trăm năm, hai trăm năm, một nghìn năm, hai nghìn năm, một triệu năm, hai triệu năm. Có những ngôi sao ở xa tới mức chúng ta chưa có khả năng phát hiện ra chúng.

Làm sao có thể thực hiện các cuộc hành trình tới những ngôi sao xa xôi? Khả năng duy nhất là nếu một ngày nào đó chúng ta xoay xở làm điều điện tử đã xoay xở làm… cái máy mà trong đó bạn đi vào ở đây và bạn biến mất, và cái máy khác ở ngôi sao kia, xa một triệu năm, và bạn xuất hiện ở đó. Giữa hai chỗ này, thời gian du hành không bị mất: bạn đơn giản giải vật chất ở đây và bạn vật chất hoá ở đâu đó khác. Điều đó là một khả năng. Nếu điện tử có thể làm điều đó, tại sao người không? Người không là gì ngoài hàng triệu và hàng triệu điện tử, cho nên khả năng này có đó.

Ngay cả nghĩ về điều đó dường như là làm mê mẩm sững sờ. Nhưng vật lí hiện đại nói các điện tử đang hành xử theo cách rất huyền bí – phi logic, không thể dự đoán được, rối tung.

Tôi không phải là triết gia người cố làm ra hệ thống tư tưởng. Tôi là nhà huyền bí người đang cố truyền đạt điều huyền bí mà đã trở thành sẵn có cho tôi. Tôi sẽ làm cho bạn rối lên.

Điều đó giống như một người bạn của tôi, người là người nghiện trò đố lắp ráp. Một hôm con anh ta đang chơi với trò đố của anh ta và chúng để câu đố Marilyn Monroe trở lại trong cùng hộp với câu đố chiến tranh cách mạng.

Tôi hỏi anh ta làm sao anh ta đã làm mọi thứ lộn xộn hết cả lên.

“Ồ,” anh ta nói, “Tôi đã làm mọi thứ đúng rồi. Nhưng tôi không bao giờ nhận ra rằng George Washington có chân gợi dục thế.”

 

Sự sống là câu đố rất hỗn tạp. Bất kì cái gì bạn làm ra từ nó đều sẽ là tuỳ tiện, bạn không thể hình dung được ra nó trong thực tại. Gợi ý của tôi cho các sannyasin của tôi là quên mọi thứ về việc hình dung ra nó là gì. Thay vì thế, sống nó; thay vì thế, tận hưởng nó! Không phân tích nó, mở hội nó.

Cho nên, Nellie, bạn sẽ phải chịu đựng tôi, bạn sẽ phải dung thứ cho mâu thuẫn của tôi. Chúng dường như mâu thuẫn chỉ với bạn. Từ phía tôi, tôi đơn giản nói các điều huyền bí, và điều huyền bí nhất định là phi logic. Nhưng câu hỏi của bạn là có liên quan và có ý nghĩa.

Bạn hỏi: “Tôi có hiểu đúng thầy không rằng thầy và người yêu của thầy có thể chuyển hoá năng lượng dục thành tính tâm linh, rằng mối quan hệ này cũng sẽ không thoả mãn?”

Vâng, nó sẽ không thoả mãn nữa. Thực ra, nó sẽ tạo ra trong bạn sự bất mãn lớn nhất mà bạn đã bao giờ cảm thấy, vì nó sẽ làm cho bạn nhận biết bao nhiêu là có thể. Nó sẽ làm cho bạn nhận biết về khoảnh khắc vô cùng của sự thống nhất cực thích, của việc chuyển hoá tâm linh đó. Nhưng nó sẽ vẫn còn chỉ nhất thời. Với cái bên ngoài, không cái gì có thể trở thành thường hằng. Và một khi khoảnh khắc này qua đi, cái cao hơn đã là đỉnh, cái thấp hơn sẽ là thung lũng, và bạn sẽ rơi sâu xuống trong tối.

Nhưng nó sẽ làm cho bạn nhận biết về một điều, rằng nếu năng lượng nam và nữ có thể có gặp gỡ mà không nhất thời, thế thì sẽ là mãn nguyện vĩnh hằng.

Làm sao xoay xở điều đó? Từ câu hỏi này toàn thể khoa học về Tantra đã được sinh ra. Làm sao làm nó? Nó có thể được làm. Nó không thể được làm với người yêu bên ngoài – nó không thể được làm mà không có người yêu bên ngoài, nhớ điều đó nữa, vì thoáng nhìn đầu tiên tới từ người yêu bên ngoài. Nó chỉ là thoáng nhìn, nhưng với nó, cái nhìn mới tới rằng, sâu bên dưới bên trong bản thân bạn, có cả hai năng lượng hiện diện – nam và nữ.

Người là lưỡng dục – mọi đàn ông, mọi đàn bà. Một nửa của bạn là nam và một nửa của bạn là nữ. Nếu bạn là đàn bà, thế thì phần nữ ở trên đỉnh và phần nam bị ẩn đằng sau, và ngược lại. Một khi bạn đã trở nên nhận biết về điều này, thế thì công việc mới bắt đầu: người đàn bà bên trong và người đàn ông bên trong của bạn có thể có gặp gỡ vả gặp gỡ đó có thể còn lại tuyệt đối. Không cần quay lại từ đỉnh. Nhưng cái nhìn thứ nhất tới từ cái bên ngoài.

Do đó Tantra dùng người đàn bà bên ngoài, người đàn ông bên ngoài, như một phần của công việc bên trong. Một khi bạn đã trở nên nhận biết rằng bạn có người đàn bà bên trong bạn hay người đàn ông bên trong bạn, thế thì công việc lấy phẩm chất mới toàn bộ, nó bắt đầu chuyển vào chiều hướng mới. Bây giờ việc gặp gỡ phải xảy ra bên trong; bạn phải cho phép người đàn bà và người đàn ông bên trong của bạn gặp gỡ.

Ở Ấn Độ chúng ta đã có khái niệm đó trong ít nhất năm nghìn năm. Bạn có thể đã không nhìn các bức tượng của Shiva như ardhanarishwar: nửa đàn ông, nửa đàn bà. Đó là bức hình của con người của mọi người, con người bên trong. Bạn phải đã thấy shivalinga: nó biểu tượng hoá cho nam. Nhưng shivalinga được đặt trong cơ quan dục nữ, nó không một mình; chúng là cùng nhau. Điều đó lại đại diện cho nhị nguyên bên trong, tính cực bên trong, nhưng tính cực này có thể gặp gỡ và hội nhập.

Với cái bên ngoài, việc hội nhập sẽ chỉ cho khoảnh khắc. Thế rồi thất vọng lớn và khổ lớn… và khoảnh khắc càng cao, tối đi sau nó sẽ càng sâu. Nhưng việc gặp gỡ có thể xảy ra bên trong.

Đầu tiên học rằng đỉnh là có thể, và thế rồi cảm thấy biết ơn người đàn bà, người đã cho bạn đỉnh này, cảm thấy biết ơn người đàn ông. Tantra tôn thờ đàn bà như nữ Thượng đế và đàn ông như nam Thượng đế. Bất kì đàn bà nào giúp bạn đạt tới cái nhìn này đều là nữ Thượng đế, bất kì đàn ông nào giúp bạn đạt tới cái nhìn này đều là nam Thượng đế. Yêu trở thành linh thiêng vì nó cho bạn những thoáng nhìn đầu tiên về điều thiêng liêng. Thế rồi công việc bên trong bắt đầu. Bạn đã làm việc bên ngoài, bây giờ bạn phải làm việc bên trong.

Tantra có hai pha, hai giai đoạn: bên ngoài, Tantra hướng ngoại, và bên trong, Tantra hướng nội. Việc bắt đầu bao giờ cũng phải từ bên ngoài; đó là vì chúng ta ở đó, cho nên chúng ta phải bắt đầu từ chỗ chúng ta đang ở và thế rồi chuyển vào trong. Khi người đàn ông và đàn bà bên trong đã gặp gỡ và tan chảy, và khi bạn không còn bị phân chia bên trong, bạn đã trở thành một – được tích hợp, được kết tinh, là một – bạn đã đạt tới. Đây là chứng ngộ.

Nhưng ngay bây giờ mọi thứ là lộn ngược. Bạn đã hoàn toàn quên cái bên trong; cái bên ngoài đã trở thành toàn thể cuộc sống của bạn. Điều này cũng dường như ai đó đang đứng trên đầu và đã quên hoàn toàn cách đứng lại trên chân. Bây giờ, đứng trên đầu bạn, cuộc sống của bạn sẽ thực sự khó khăn. Nếu bạn muốn đi đâu đó, nếu bạn muốn làm cái gì đó, mọi thứ sẽ trở thành rất rất khó, gần như không thể được.

Và đó là điều đang xảy ra. Mọi người đứng lộn ngược, vì cái bên ngoài đã trở thành quan trọng hơn cái bên trong. Cái bên ngoài đã trở thành cực kì quan trọng, và cái bên trong hoàn toàn bị quên lãng, quên mất.

Kho báu thực sự là ở bên trong. Từ bên ngoài, bạn chỉ có thể có được những hướng dẫn về kho báu bên trong; từ bên ngoài, chỉ những mũi tên trỏ tới cốt lõi bên trong nhất của con người bạn; từ bên ngoài, chỉ các cột cây số. Nhưng đừng bám vào cột cây số, và đừng nghĩ rằng đây là mục đích và bạn đã đạt tới.

Nhớ rằng người bình thường đang sống cuộc sống rất bất thường, vì giá trị của người đó bị lộn ngược. Tiền là quan trọng hơn thiền, logic là quan trọng hơn yêu, tâm trí là quan trọng hơn tim. Quyền năng trên người khác là quan trọng hơn quyền năng lên con người riêng của người ta. Những thứ trần tục là quan trọng hơn tìm các kho báu nào đó mà chết không thể phá huỷ được.

 

Larry đi tới một nhà hàng Italy, và ngay khi người phục vụ tới phục vụ, anh ta vướng chân và làm đổ cả bát xúp thịt thẳng vào lòng Larry.

Larry có giận không? Anh ta thậm chí có hơi bực tức không?

Anh ta đơn giản nhìn lên với vẻ nghiêm trang và khinh bỉ và nói, “Anh phục vụ, tôi tin có súp trong vạt áo của tôi.”

 

Mọi sự là hoàn toàn lộn ngược, vạt áo không ở trong súp, súp ở trong vạt áo. Và đó là lí do tại sao có nhiều khổ thế. Mọi người dường như đơn giản đuổi theo cái bóng, biết hoàn toàn rõ rằng không cái gì xảy ra, rằng không cái gì đã bao giờ sẽ xảy ra, nhưng làm cái gì khác đây? Đứng bên cạnh đường khi mọi người đang chạy xô đi có vẻ xuẩn ngốc. Tốt hơn cả là tiếp tục chạy xô đi cùng đám đông.

Để điều này chìm sâu vào trong tim bạn: rằng chừng nào cái bên trong chưa trở thành quan trọng hơn cái bên ngoài, bạn đang sống cuộc sống rất bất thường. Người bình thường là người có bên trong là cội nguồn của mọi thứ người đó làm. Cái bên ngoài chỉ là phương tiện, cái bên trong là mục đích.

Chuyện tình mà bạn có với người đàn bà hay người đàn ông là phương tiện cho mục đích. Mục đích là có chuyện tình với người đàn bà bên trong hay người đàn ông bên trong. Bên ngoài phải được dùng như tình huống học tập; nó là cơ hội lớn.

Tôi không chống lại chuyện tình bên ngoài, tôi ủng hộ tất cả cho nó, vì không có nó bạn sẽ không bao giờ trở nên nhận biết về cái bên trong. Nhưng nhớ, đừng bị mắc kẹt trong cái bên ngoài.

 

Từ “Sách về Trí huệ”, T.2, Ch.26