Điểm thứ hai là gì? Điểm thứ hai là ở chỗ phải có nhận biết nhưng không kìm nén. Chúng ta càng kìm nén các cảm giác của tim, nó càng trở nên vô ý thức hơn.
Chúng ta mất cái nhìn về bất kì cái gì chúng ta kìm nén; nó đi vào trong bóng tối. Mọi năng lượng của tim phải được nhìn rõ ràng. Nếu bạn cảm thấy giận, đừng cố kìm nén nó bằng việc tụng ‘Rama, Rama’. Nếu bạn cảm thấy giận, ngồi một mình trong phòng, đóng cửa lại, và suy ngẫm về cơn giận này. Nhìn cơn giận một cách toàn bộ – “Giận này là gì vậy? Năng lượng của giận này là gì? Giận này nảy sinh từ đâu? Tại sao nó nảy sinh? Nó bao quanh tâm trí mình và ảnh hưởng tới mình thế nào?”
Trong sự một mình, suy ngẫm về giận đi. Nhìn giận một cách toàn bộ, hiểu nó, nhận ra nó. Nó nảy sinh từ đâu? Tại sao nó nảy sinh? Thế rồi dần dần, dần dần bạn sẽ trở thành người chủ của giận. Và người trở thành người chủ của giận của mình có quyền năng lớn, sức mạnh lớn. Người đó trở thành mạnh mẽ, người đó trở thành người chủ của bản thân mình.
Cho nên vấn đề không phải là tranh đấu với giận, vấn đề là biết giận – vì, nhớ, không có năng lượng nào lớn hơn việc biết, và không có ngu xuẩn nào lớn hơn việc đánh nhau với năng lượng riêng của người ta. Người đang đánh với năng lượng riêng của mình là đang phạm phải cùng sai lầm như người đang vật với tay riêng của mình. Nếu tay này vật với tay kia, không tay nào sẽ bao giờ có khả năng thắng, vì cả hai đều thuộc về cùng một người. Năng lượng đang chảy trong cả hai tay và nếu có đánh nhau giữa hai tay thì năng lượng này sẽ bị tiêu tán. Không thể có vấn đề về việc thắng. Trong loại đánh nhau này bạn sẽ bị thất bại. Mọi năng lượng của bạn sẽ bị phí hoài.
Năng lượng của ai có trong giận? Nó là năng lượng riêng của bạn. Năng lượng là của bạn nhưng bạn là người đang đánh nhau với nó. Nếu bạn chia bản thân bạn ra và đánh nhau, thế thì bạn sẽ liên tục phá tung ra, bạn sẽ tan rã, bạn sẽ không là con người toàn thể. Với người đánh nhau với bản thân người đó, không thể có thành đạt nào trong cuộc sống khác hơn là thất bại. Không thể có được. Điều đó là không thể được. Đừng đánh nhau. Biết năng lượng riêng của bạn, nhận ra chúng, quen thuộc với chúng đi.
Cho nên điểm thứ hai là không kìm nén mà nhận biết. Không kìm nén, bất kì khi nào, bất kì cái gì, năng lượng có thể nảy sinh bên trong bạn. Chúng ta là tập hợp các năng lượng không được biết. Chúng ta là trung tâm của chính những năng lượng không được biết, với chúng, chúng ta không có sự quen thuộc, với chúng, chúng ta không có nhận biết. Hàng nghìn năm trước, khi sét đánh xuống đất, con người thường trở nên sợ hãi. Con người sẽ chắp tay và nói, “Ôi Trời! Ngài đã nổi giận sao? Cái gì đã xảy ra?” Con người thường sợ hãi, sét là nguyên nhân của sợ. Nhưng ngày nay chúng ta biết về điện, chúng ta đã bắt nó làm nô lệ, cho nên ngày nay nó không phải là nguyên nhân của sợ, thay vì thế nó đã trở thành nô lệ. Trong mọi nhà nó cho ánh sáng, nó giúp người ốm được chữa trị, nó làm cho máy hoạt động. Toàn thể cuộc sống con người bị ảnh hưởng bởi nó, bị điều khiển bởi nó. Con người đã trở thành người chủ của điện. Nhưng trong hàng nghìn năm con người thường sợ vì con người không biết điện là gì. Một khi chúng ta đi tới biết nó là gì, thế thì chúng ta trở thành người chủ của nó.
Việc biết làm cho người ta thành người chủ. Bên trong chúng ta nhiều năng lượng lớn hơn điện đang cháy, chúng toả sáng. Giận rực sáng, hận rực sáng, yêu rực sáng. Chúng ta trở nên sợ điều đang xảy ra vì chúng ta không biết tất cả những năng lượng này là gì.
Làm cho cuộc sống của bạn thành phòng thí nghiệm bên trong và bắt đầu biết mọi sức mạnh này bên trong đi – quan sát chúng, nhận ra chúng. Không bao giờ kìm nén cho dù bởi sai lầm, không bao giờ sợ cho dù bởi sai lầm, nhưng cố biết bất kì cái gì ở bên trong. Nếu giận tới, thế thì cảm thấy may mắn và cám ơn người đã làm cho bạn giận. Người đó đã cho bạn cơ hội – năng lượng nào đó đã nảy sinh bên trong bạn và bây giờ bạn có thể nhìn vào nó. Nhìn nó một cách im lặng, trong sự một mình; tìm xem nó là cái gì.
Việc biết của bạn càng tăng trưởng, việc hiểu của bạn sẽ càng trở nên sâu hơn. Bạn càng trở thành người chủ của giận, bạn sẽ càng thấy rằng nó ở dưới kiểm soát của bạn. Ngày bạn trở thành người chủ giận của bạn là ngày bạn có thể biến đổi nó.
Chúng ta có thể biến đổi cái mà chúng ta là người chủ; chúng ta không thể thay đổi được cái mà chúng ta không là người chủ. Và nhớ, bạn không bao giờ có thể là người chủ của cái gì đó nếu bạn tranh đấu với nó vì điều không thể được là trở thành người chủ của kẻ thù, người ta chỉ có thể là người chủ của người bạn. Nếu bạn trở thành kẻ thù của các năng lượng bên trong bản thân bạn, thế thì bạn không bao giờ có thể trở thành người chủ của chúng. Bạn không bao giờ có thể thắng mà không có yêu hay thân thiện.
Không sợ mà cũng không kết án kho báu vô hạn gồm các kẻ thù bên trong; bắt đầu nhận ra cái được ẩn kín bên trong bạn đi.
Nhiều thứ thế được ẩn kín bên trong con người – không có giới hạn. Chúng ta thậm chí chưa ở chỗ bắt đầu của nhân loại. Có lẽ sau mười hay hai mươi nhăm nghìn năm con người trên trái đất sẽ là xa xôi với chúng ta như khỉ xa xôi với chúng ta bây giời. Một giống nòi mới toàn bộ có thể tiến hoá – *??* là bên trong con người.
Các nhà khoa học nói rằng quãng một nửa bộ não của con người vẫn còn tuyệt đối không được dùng tới, không việc dùng nào được thực hiện cho nó chút nào. Chỉ một phần nhỏ của não đang được dùng và phần còn lại đang nằm không làm gì cả. Phần còn lại này không thể là vô dụng, vô tích sự, vì chẳng có gì vô tích sự trong tự nhiên. Có thể là nếu kinh nghiệm và tri thức của con người tăng trưởng, thế thì phần đang nằm không làm gì sẽ trở nên hoạt động và bắt đầu làm việc. Thế thì sự việc ở bên ngoài tưởng tượng về con người sẽ có khả năng biết cái gì.
Nếu một người bị mù thì chẳng có gì giống như ánh sáng trong thế giới của người đó. Ánh sáng không tồn tại cho người đó. Nếu không có mắt thế thì không có ánh sáng. Những con vật không có mắt thậm chí không biết rằng ánh sáng tồn tại trên thế giới. Chúng thậm chí không thể tưởng tượng được, chúng thậm chí không thể mơ được rằng ánh sáng tồn tại. Chúng ta có năm giác quan. Ai biết – nếu như chúng ta có giác quan thứ sáu có thể chúng ta sẽ biết nhiều điều nữa mà có thể tồn tại trên thế giới! Và nếu như có bẩy giác quan thế thì chúng ta có thể biết thậm chí còn nhiều điều hơn…. Ai biết giới hạn của các giác quan của chúng ta là gì và chúng có thể trở thành lớn thế nào?
Chúng ta biết rất ít và chúng ta thậm chí sống còn ít hơn điều đó. Chúng ta càng biết về cái bên trong, chúng ta càng có thể đi vào cái bên trong, chúng ta càng trở nên quen thuộc với cái bên trong, sinh lực của chúng ta sẽ càng phát triển và hồn của chúng ta sẽ càng kết tinh.
Lời kinh thứ hai cần nhớ trong tâm trí là ở chỗ chúng ta phải không kìm nén bất kì năng lượng nào của chúng ta – chúng ta phải biết chúng, nhận ra chúng, nhìn vào trong chúng và thấy chúng. Từ điều này bạn sẽ có kinh nghiệm rất đáng ngạc nhiên: nếu bạn cố nhìn vào giận, nếu, khi ngồi im lặng, bạn đi tới thấy nó, thế thì giận sẽ biến mất. Khi bạn quan sát giận, nó biến mất. Nếu cảm giác dục nảy sinh trong tâm trí bạn và nếu bạn liên tục quan sát chúng, thế thì bạn sẽ thấy rằng chúng sẽ biến mất. Bạn sẽ thấy rằng dục nảy sinh trong vô thức và nó biến mất đi bằng việc quan sát nó.
Thế thì bạn sẽ nhận ra rằng bạn đã khám phá ra một phương pháp đáng ngạc nhiên: bạn sẽ khám phá ra rằng, ngoại trừ trong vô thức, giận và dục và tham không có quyền lực lên con người. Với việc quan sát, với nhận biết, tất cả chúng biến mất.
Tôi có một người bạn có vấn đề với giận. Anh ta nói, “Tôi bị nó gây phiền phức rất nhiều và nó ở ngoài kiểm soát của tôi làm sao. Chỉ cho tôi phương pháp kiểm soát nó mà bản thân tôi không phải làm cái gì đó – vì tôi đã gần như từ bỏ, tôi nghĩ tôi không thể làm được bất kì cái gì về nó. Tôi nghĩ rằng tôi không thể thoát ra khỏi giận này bằng nỗ lực riêng của tôi.”
Tôi đưa cho anh ta một tờ giấy có viết những lời: ‘Bây giờ tôi đang nổi giận đây’. Tôi bảo anh ta, “Để mảnh giấy này trong túi của anh và bất kì khi nào anh cảm thấy giận, rút nó ra, đọc nó và cất nó trở lại.” Và tôi nói, “Ít nhất anh có thể làm chừng này; đây là tối thiểu. Tôi không thể bảo anh làm bất kì cái gì ít hơn! Đọc mảnh giấy này và thế rồi cất nó trở lại vào túi.” Anh ta nói anh ta sẽ thử.
Sau hai hay ba tháng, khi tôi gặp lại anh ta, tôi hỏi, “Cái gì xảy ra?”
Anh ta nói, “Tôi ngạc nhiên đấy. Mảnh giấy này có tác dụng như mật chú. Bất kì khi nào tôi cảm thấy giận tôi lấy nó ra. Khoảnh khắc tôi lấy nó ra, tay và chân tôi trở nên tê tê. Khi tôi cho tay vào trong túi tôi nhận ra rằng tôi đang cảm thấy giận và thế rồi cái gì đó trong tôi chùng ra; sự nắm giữ của giận lên tôi ở bên trong đột nhiên biến mất. Khi tay tôi đưa vào trong túi, nó thả lỏng, và không còn bất kì nhu cầu nào để đọc nó. Khi tôi cảm thấy giận tôi bắt đầu nhìn vào mảnh giấy trong túi của tôi.”
Anh ta hỏi tôi, “Làm sao mà mảnh giấy này có hiệu quả này? Bí mật là gì?”
Tôi nói, “Không có bí mật cho nó. Bất kì khi nào anh vô ý thức, lầm lạc, mất cân bằng, hỗn độn của tâm trí bắt giữ anh. Nhưng khi anh trở nên nhận biết mọi thứ biến mất.”
Cho nên việc quan sát sẽ có hai kết quả. Thứ nhất tri thức của bạn về năng lượng riêng của bạn sẽ phát triển và việc biết chúng làm cho bạn thành người chủ. Và thứ hai, sức mạnh nắm giữ của những năng lượng này lên bạn sẽ giảm đi. Dần dần, dần dần bạn sẽ thấy rằng giận đầu tiên tới và thế rồi bạn quan sát. Thế rồi sau một chốc, dần dần, bạn sẽ thấy rằng giận tới và việc quan sát tới đồng thời. Và cuối cùng, bạn sẽ thấy rằng giận sắp nảy sinh nhưng việc quan sát đã có đó. Từ ngày việc quan sát tới trước giận, không còn bất kì khả năng nào của việc nảy sinh giận.
Nhận biết về mọi thứ trước khi chúng xảy ra là có giá trị. Hối tiếc không có giá trị vì nó xảy ra về sau. Không cái gì có thể được làm về sau; kêu và khóc về sau là vô tích sự, vì không thể nào hoàn tác được bất kì cái gì đã xảy ra. Không có cơ hội quay lại, không cách nào, không cánh cửa nào. Nhưng bất kì cái gì đã không xảy ra đều có thể được thay đổi. Hối tiếc đơn giản diễn đạt nỗi đau sau khi cái gì đó đã xảy ra. Nó là vô nghĩa, nó là tuyệt đối không thông minh. Bạn trở nên giận, đây đã là sai lầm – và bây giờ bạn hối tiếc, đây là một sai lầm nữa. Bạn đang trở nên bị rối trí một cách không cần thiết. Nó không có giá trị gì. Nhận biết từ trước là được cần; nhận biết như vậy sẽ phát triển khi chúng ta dần dần, dần dần quan sát mọi cảm xúc của tim.
Lời kinh thứ hai là quan sát và không kìm nén.
Từ “Hành trình bên trong”, Ch.7