Ngủ đúng

Điểm thứ ba là ngủ đúng. Thức ăn đã trở nên bị phá rối, lao động đã trở nên bị phá rối – và ngủ đã bị sát hại toàn bộ! Cái đã từng gây hại nhiều nhất trong sự phát triển của văn minh con người là giấc ngủ. Từ ngày con người khám phá ra ánh sáng nhân tạo, giấc ngủ của con người đã trở thành rất rối loạn. Và ngày càng nhiều vật dụng bắt đầu rơi vào trong tay con người, anh ta bắt đầu cảm thấy rằng ngủ là thứ không cần thiết, phí quá nhiều thời gian trong nó. Thời gian khi chúng ta ngủ là phí phạm hoàn toàn. Cho nên với ngủ ít, chúng ta có thể làm điều tốt hơn. Điều xuất hiện với mọi người là giấc ngủ không có bất kì loại đóng góp nào cho các quá trình sâu hơn của sự sống. Họ nghĩ rằng thời gian dành cho việc ngủ là thời gian phí hoài, cho nên họ càng ngủ ít càng tốt; họ càng nhanh chóng giảm thời gian ngủ càng tốt.

Đây đã là một nhóm người muốn giảm thời gian ngủ được cần và nhóm khác là các sư và những người ẩn cư, người cảm thấy dường như giấc ngủ này, vô thức này dưới dạng ngủ, là trạng thái đối lập của việc tự nhận ra hay tự thức tỉnh. Cho nên, theo họ, ngủ là không tốt và bạn càng ngủ ít càng tốt.

Có một vấn đề nữa cho các sư: họ đã gom quá nhiều kìm nén trong vô thức của họ và trong ngủ tất cả những kìm nén đó bắt đầu trồi lên bề mặt và đi vào giấc mơ của họ! Cho nên một loại sợ ngủ đã nảy sinh, vì mọi thứ mà họ đã bỏ qua trong ngày bắt đầu trồi lên bề mặt trong giấc ngủ ban đêm của họ. Đàn bà, người họ đã bỏ lại và chạy xa trong rừng, bắt đầu tới trong giấc ngủ của họ. Các sư bắt đầu thấy họ trong mơ. Tiền, danh mà các sư đã chạy xa khỏi chúng bắt đầu đi theo họ trong mơ. Cho nên họ cảm thấy rằng giấc ngủ là thứ rất nguy hiểm – ngoài kiểm soát của họ – cho nên họ càng ngủ ít càng tốt. Những sư này đã tạo ra một loại cảm giác trong toàn thế giới rằng giấc ngủ là cái gì đó phi tâm linh. Đây là ý niệm cực kì ngu xuẩn.

Cho nên nhóm người thứ nhất phản đối ngủ và cảm thấy rằng nó là phí thời gian, rằng không có nhu cầu ngủ lâu thế. Càng nhiều thời gian người ta còn thức thì càng tốt. Những người tính toán mọi thứ, làm thống kê về mọi thứ, thực sự là kì lạ. Họ đã tính toán rằng một người ngủ tám giờ. Một phần ba ngày của người đó đi vào trong việc ngủ. Nếu người ta sống sáu mươi năm thế thì hai mươi năm đã bị phí hoài. Trong khoảng sống sáu mươi năm, chỉ bốn mươi năm là sẵn có cho sử dụng. Và thế rồi họ đã tính toán thêm nữa. Họ đã tính toán một người mất bao nhiêu thời gian để ăn thức ăn, để mặc quần cáo, để cạo râu, để tắm, vân vân. Sau khi tính toán mọi thứ họ nói rằng gần như cả đời chúng ta bị phí hoài. Và khi họ bắt đầu trừ đi mọi thời gian đó, họ nhận ra rằng dường như nếu người ta sống sáu mươi năm – thực tại, hai mươi năm đi vào giấc ngủ, vài năm đi vào việc ăn, vài năm đi vào việc tắm, vài năm đi vào việc đọc báo. Mọi thứ cứ phí hoài và chẳng cái gì còn lại trong cuộc sống. Những người này tạo ra kinh khiếp. Lời khuyên của họ là cắt bớt mọi thứ này nếu bạn muốn có thời gian nào đó để sống. Ngủ chiếm tối đa thời gian trong đời con người, cho nên giảm nó đi. Vậy là, trong khi nhóm này khuyên giảm ngủ và tạo ra làn sóng phản đối ngủ, nhóm thứ hai, các sư và những cư sĩ, đã gọi ngủ là phi tâm linh và bảo mọi người ngủ ít nhất có thể được. Một người càng ngủ ít, người đó càng là linh thiêng hơn; và nếu người đó không ngủ chút nào, thế thì người đó là người linh thiêng toàn bộ.

Hai nhóm này và ý tưởng của họ đã giết chết năng lực của con người để ngủ, và với việc sát hại giấc ngủ, mọi trung tâm sâu hơn của sự sống con người bị rung chuyển, quấy rối và trở nên bật rễ. Chúng ta thậm chí đã không để ý rằng nguyên nhân đằng sau mọi ốm bệnh, mọi rối loạn đã đi vào cuộc sống của con người là do thiếu ngủ. Người không thể ngủ đúng thì không thể sống đúng. Giấc ngủ không phải là phí thời gian. Tám tiếng ngủ không bị phí hoài; thay vì thế, vì tám tiếng đó, bạn có khả năng duy trì thức tỉnh trong mười sáu tiếng. Bằng không bạn chắc sẽ không có khả năng duy trì thức mọi lúc đó. Trong tám tiếng đó sinh lực được tích luỹ, sự sống của bạn nhận được sức sống mới, các trung tâm của não và tim êm ả và sự sống của bạn vận hành từ trung tâm rốn của bạn. Trong tám tiếng ngủ đó bạn đã lại trở thành một với tự nhiên và với sự tồn tại – đó là lí do tại sao bạn trở nên nhận được sức sống mới.

Nếu bạn muốn hành hạ ai đó thế thì phương pháp tốt nhất – đã được phát minh từ hàng nghìn năm trước – là ngăn cản người đó đi vào giấc ngủ. Đã không thể nào cải tiến phương pháp này thêm cho tới giờ. Trong cuộc chiến tranh cuối cùng ở Đức, và ngay cả bây giờ ở Nga, phương pháp phổ biến nhất để tra tấn tù nhân là ngăn cản giấc ngủ. Bạn đơn giản không cho phép người này ngủ. Đây là việc tra tấn ra ngoài mọi giới hạn cho người này. Cho nên các lính gác được đặt bên cạnh tù nhân để quấy rối giấc ngủ của họ.

Người Trung Quốc đã lần đầu tiên khám phá ra phương pháp này đâu quãng hai nghìn năm trước. Đơn giản không cho phép một người ngủ là phương pháp tra tấn rất rẻ. Họ sẽ làm cho người này đứng trong xà lim nhỏ tới mức người đó không thể cử động được chút nào, không thể ngồi không thể đứng không thể nằm. Thế rồi họ dùng nước chảy nhỏ giọt từ bên trên mà thường rơi vào đầu tù nhân, từng giọt một. Người đó không thể động đậy được chút nào, không thể ngồi không thể nằm, cho nên sau tối đa mười hai hay mười sáu hay mười tám giờ người này sẽ bắt đầu hét và la lên – “Tôi sẽ chết! Cứu tôi với! Cho tôi ra khỏi đây!” Thế rồi họ sẽ yêu cầu người này nói cho họ điều anh ta đã che giấu. Sau ba ngày ngay cả người dũng cảm nhất sẽ từ bỏ.

Hitler ở Đức và Stalin ở Nga đã làm cùng điều này với hàng trăm nghìn người. Họ giữ những người này thức, không để cho họ ngủ. Người ta không thể trải nghiệm việc tra tấn nào tồi tệ hơn điều này. Cho dù bạn giết một người, người đó không khổ nhiều như khi bạn không để người đó ngủ – vì chỉ trong ngủ mà người đó thu lại điều người đó đã mất. Nếu người đó không có khả năng ngủ, thế thì người đó liên tục làm mất và mất sinh lực của mình, và không thu lại được cái gì. Người đó trở nên khô cạn toàn bộ. Chúng ta là những người bị làm khô đi vì cửa của chúng ta để đạt tới cái gì đó bị đóng lại, và cửa để mất mọi thứ đã ngày càng mở thêm ra.

Ngủ cần quay lại trong cuộc sống con người. Thực sự, không có phương án nào, không bước khác nào, cho lành mạnh tâm lí ngoài việc ngủ đó phải được làm thành bắt buộc theo luật trong một hay hai trăm năm nữa.

Điều rất quan trọng với thiền nhân là thấy ra rằng người đó ngủ đúng và đủ. Và một điều nữa cần được hiểu – ngủ đúng sẽ là khác nhau với mọi người. Điều đó sẽ không là như nhau vì thân thể có nhu cầu khác nhau cho mọi người – tuỳ theo tuổi và theo nhiều yếu tố khác.

Chẳng hạn, khi đứa trẻ còn trong bụng mẹ, nó ngủ hai mươi bốn tiếng vì mọi mô của nó đang phát triển. Nó cần giấc ngủ đầy đủ; thân thể nó sẽ phát triển chỉ nếu nó giữ việc ngủ trong hai mươi bốn giờ. Có thể là trẻ em được sinh ra què hay tập tễnh hay mù đã thức dậy trong thời gian chín tháng trong bụng mẹ. Có lẽ một ngày nào đó khoa học có thể có khả năng hiểu rằng trẻ em bằng cách nào đó thức dậy trong bụng mẹ được sinh ra bị què, hay với bộ phận của thân thể chúng không được phát triển.

Cần vẫn còn ngủ trong bụng mẹ trong hai mươi bốn giờ vì toàn thân đang được tạo ra, toàn thân đang phát triển. Giấc ngủ rất sâu là cần thiết, chỉ thế thì mọi hoạt động của thân thể mới có thể xảy ra.

Khi đứa con được sinh ra, nó ngủ trong hai mươi giờ. Thân thể của nó vẫn đang tăng trưởng. Thế rồi nó ngủ mười tám giờ, thế rồi mười bốn giờ…. Dần dần, dần dần, khi thân thể nó bắt đầu trở nên trưởng thành, giấc ngủ của nó ngày càng ít đi. Đến cuối cùng giấc ngủ lắng lại ở thời gian giữa sáu và tám tiếng. Giấc ngủ của người già ngày càng ít đi, nó trở thành năm tiếng, bốn tiếng, thậm chí ba tiếng – vì sự trưởng thành của thân thể của người già đã dừng lại. Người đó không có nhu cầu ngủ nhiều mọi ngày vì bây giờ chết của người đó đang tới gần. Nếu người già ngủ nhiều như đứa trẻ ngủ, thế thì người đó không thể chết được, chết sẽ là khó. Để chết điều cần thiết là ngủ trở nên ngày một ít đi. Để sống điều cần thiết là ngủ là sâu. Đó là lí do tại sao người già dần dần bắt đầu ngày càng ít ngủ nhưng trẻ em ngủ nhiều hơn.

Nếu người già bắt đầu mong đợi cùng hành vi như đứa trẻ khi chúng làm từ bản thân chúng, điều đó trở nên nguy hiểm.

Người già thường làm điều này. Người già đối xử với trẻ em dường như chúng cũng già vậy. Họ đánh thức chúng từ quá sớm trong buổi sáng – “Ba giờ rồi, bốn giờ rồi! Dậy đi!” Họ không nhận biết rằng vì họ già, điều đó là được nếu họ thức dậy lúc bốn giờ. Nhưng trẻ em không thể dậy lúc bốn giờ được. Đánh thức chúng dậy là sai. Điều đó gây hại cho vận hành thân thể của đứa trẻ, điều đó rất hại cho nó.

Một đứa trẻ có lần đã nói với tôi, “Mẹ cháu rất kì lạ. Khi cháu không cảm thấy buồn ngủ chút nào ban đêm, mẹ buộc cháu đi ngủ và khi cháu cảm thấy buồn ngủ buổi sáng, mẹ cháu buộc cháu phải thức dậy. Cháu không hiểu tại sao cháu bị ép ngủ khi cháu không buồn ngủ và cháu bị ép dậy khi cháu buồn ngủ. Bác giải thích các thứ cho nhiều người, bác không thể giải thích điều này cho mẹ cháu sao?” Nó muốn tôi giúp mẹ nó hiểu rằng điều mẹ nó đang làm là rất mâu thuẫn.

Chúng ta không nhận biết rằng trẻ em thường bị đối xử như người già và thế rồi, khi chúng lớn lên hơn, chúng phải bắt đầu sống tương ứng với nhiều qui tắc cố định được viết trong nhiều sách.

Có lẽ bạn có thể không nhận biết rằng nghiên cứu mới nhất nói rằng không thể có một thời gian cố định cho mọi người để thức dậy. Người ta bao giờ cũng nói rằng thức dậy lúc năm giờ sáng là tốt cho mọi người. Điều này là tuyệt đối sai và phi khoa học. Nó không tốt cho mọi người – nó có thể là tốt cho một số người nhưng nó có thể là hại cho những người khác. Trong vòng hai mươi bốn giờ, vào quãng ba giờ, thân nhiệt của từng người giảm xuống. Và ba giờ đó là giờ của giấc ngủ say nhất. Nếu người này bị đánh thức trong ba giờ này, cả ngày của người đó sẽ bị làm hỏng và toàn thể năng lượng của người đó sẽ bị rối loạn.

Nói chung ba giờ này là ở giữa hai tới năm giờ sáng. Với phần lớn mọi người ba giờ này là giữa hai tới năm giờ sáng, nhưng nó không phải là hoàn cảnh cho mọi người. Với một số người thân nhiệt của họ là thấp mãi tới sáu giờ, với một số người nó là thấp tới bẩy giờ. Với một số người nhiệt độ bắt đầu trở thành bình thường vào bốn giờ sáng. Cho nên nếu ai đó thức dậy trong vòng những giờ nhiệt độ thấp này, tất cả hai mươi bốn giờ của ngày của người đó sẽ bị làm hỏng và sẽ có hiệu quả tai hại. Chỉ khi nhiệt độ của người đó bắt đầu lên mức bình thường mới là lúc cho người đó thức dậy.

Bình thường thì với mọi người thức dậy cùng mặt trời mọc là được, vì khi mặt trời mọc nhiệt độ của mọi người bắt đầu lên. Nhưng đây không phải là qui tắc, có một số ngoại lệ. Với một số người có thể cần ngủ muộn hơn một chút so với mặt trời mọc, vì thân nhiệt của từng cá nhân tăng lên vào thời gian khác nhau, theo nhịp khác nhau. Cho nên từng người phải tìm ra mình cần bao nhiêu giờ ngủ và thời gian mạnh khoẻ cho người đó dậy là gì, và đó là qui tắc cho người đó – dù kinh sách có thể nói bất kì cái gì, dù các guru có thể nói bất kì cái gì. Không có nhu cầu nghe theo họ chút nào.

Để ngủ đúng, bạn càng có khả năng ngủ say hơn và lâu hơn thì càng tốt. Nhưng tôi bảo bạn ngủ, chứ không cứ nằm trên giường! Nằm trên giường không phải là ngủ!

Thức dậy khi bạn cảm thấy điều đó là mạnh khoẻ cho bạn để thức dậy nên là qui tắc cho bạn. Thông thường điều đó xảy ra cùng với mặt trời mọc nhưng cũng có thể là điều này không xảy ra cho bạn. Không cần phải sợ hay lo nghĩ hay nghi rằng bạn là tội nhân và sợ đi xuống địa ngục. Nhiều người thức dậy sớm buổi sáng đi xuống địa ngục và nhiều người thức dậy muộn lại sống trên cõi trời. Không một điều nào trong điều này có bất kì quan hệ nào với bất kì cái gì là tâm linh hay phi tâm linh. Nhưng ngủ đúng chắc chắn có quan hệ với nó.

Cho nên từng người nên khám phá cái gì là bố trí tốt nhất cho mình. Trong ba tháng từng người nên thực nghiệm với công việc của mình, với giấc ngủ của mình và với chế độ ăn của mình, và nên tìm ra cái gì là các qui tắc lành mạnh nhất, an bình nhất và phúc lạc nhất cho mình.

Và mọi người nên làm ra các qui tắc riêng của mình. Không có hai người nào là giống nhau, cho nên qui tắc chung không bao giờ áp dụng được cho bất kì người nào. Bất kì khi nào ai đó thử áp dụng một qui tắc chung, nó đều có hiệu quả xấu. Từng người là một cá nhân. Từng người là duy nhất và vô song. Duy nhất người đó là giống bản thân người đó, không có người nào khác giống người đó ở bất kì chỗ nào trên trái đất này. Cho nên không qui tắc nào có thể là qui tắc cho người đó chừng nào người đó chưa tìm ra qui tắc cho các quá trình sống riêng của người đó là gì.

Sách, kinh và các guru là nguy hiểm vì họ có các công thức làm sẵn. Họ nói cho bạn rằng bạn phải thức dậy vào giờ nào đó, bạn phải ăn cái này, bạn phải không ăn cái kia, bạn phải ngủ như thế này, bạn phải làm các thứ theo cách này…. Những công thức làm sẵn này là nguy hiểm. Chúng là tốt để hiểu, nhưng từng người phải làm thu xếp riêng của mình cho cuộc sống của mình. Từng người phải tìm ra con đường riêng của mình. Từng người phải tự mình bước đi và tạo ra con đường cho cuộc hành trình tâm linh của mình. Không có đường xa lộ làm sẵn cho bạn đi và bắt đầu bước lên. Không có những đường xa lộ như vậy ở bất kì chỗ nào. Con đường của cuộc hành trình tâm linh giống như đường nhỏ – nhưng đường nhỏ thậm chí không có đó! Bạn tạo ra nó khi bạn bước đi theo nó và nó tiếp tục lâu chừng nào bạn còn bước trên nó. Và bạn càng bước đi, việc hiểu của bạn về cuộc hành trình còn chưa tới càng phát triển.

Cho nên ba điểm phải được nhớ trong tâm trí: chế độ ăn đúng, lao động đúng và ngủ đúng. Nếu sự sống tiến triển đúng trên ba điểm này thế thì có nhiều khả năng mở ra điều tôi gọi là trung tâm rốn – chính là cánh cửa tới cuộc sống tâm linh. Nếu nó mở ra, nếu chúng ta tới gần cánh cửa đó, thế thì một điều rất duy nhất xảy ra – cái gì đó mà về nó chúng ta không có kinh nghiệm trong cuộc sống bình thường của chúng ta.

 

Từ “Hành trình bên trong”, Ch.3