Quan niệm về thân thể

Nhiều điểm cơ bản cần được hiểu. Một, bạn là thân thể. Ngay bây giờ bạn chỉ là thân thể và không gì khác. Bạn có thể có khái niệm về linh hồn, về atman, v.v – những cái đó đơn giản là khái niệm, chỉ là ý tưởng. Như bạn ngay bây giờ bạn chỉ là thân thể. Và đừng liên tục tự lừa dối bản thân bạn rằng bạn là linh hồn bất từ, atman bất tử. Đừng liên tục tự lừa bản thân bạn. Đó chỉ là ý tưởng, và ý tưởng đó nữa lại dựa trên sợ.

Bạn không biết liệu linh hồn có tồn tại hay không; bạn không bao giờ xuyên tới cốt lõi bên trong nhất nơi người ta nhận ra cái bất tử. Bạn chỉ nghe nói về nó, và bạn bám lấy ý tưởng này vì bạn sợ chết. Bạn biết chết là thực, cho nên bạn liên tục ao ước và tin rằng cái gì đó trong bạn phải có đó mà là bất tử. Đây là việc đáp ứng ao ước.

Tôi không nói rằng không có linh hồn, tôi không nói rằng không có gì là bất tử. Không, tôi không nói điều đó. Nhưng khi có liên quan tới bạn, bạn chỉ là thân thể với ý tưởng rằng có linh hồn cái là bất tử. Điều này chỉ là trong tâm trí, và điều này nữa bạn đã thu thập vì sợ. Đó là lí do tại sao bạn càng yếu hơn, càng già hơn, bạn sẽ càng trở thành người tin hơn vào linh hồn bất tử và Thượng đế. Thế thì bạn sẽ đi tới nhà thờ hay đền chùa hay đền thờ hồi giáo. Nếu bạn đi tới đền thờ hồi giáo hay nhà thờ hay đền chùa, bạn sẽ thấy những người già đó, đang trên bờ vực chết, được tụ tập ở đó.

Tuổi thanh niên về cơ bản là vô thần; bao giờ điều này cũng là vậy. Bạn càng trẻ, càng ít hữu thần. Bạn càng trẻ, bạn càng là người không tin hơn. Tại sao? Vì bạn vẫn mạnh mẽ và bạn ít cảm thấy sợ, và bạn vẫn dốt về chết. Chết còn ở xa xôi đâu đó, nó chỉ xảy ra cho những người khác. Nó chỉ xảy ra cho người khác, không cho bạn. Nhưng bạn càng trở nên già, bạn sẽ dần dần cảm thấy rằng bây giờ nó sắp xảy ra cho bạn nữa.

Chết tới gần, và người ta bắt đầu tin. Cho nên mọi niềm tin đều dựa trên sợ. Mọi niềm tin đều dựa trên sợ! Và người tin vì sợ thì thực sự đang tự lừa mình. Bạn là thân thể ngay bây giờ – đây là sự kiện. Bạn không biết gì về cái bất tử, bạn chỉ biết về cái “hữu tử.” Nhưng cái bất tử có đó; bạn có thể biết nó. Việc tin sẽ không có tác dụng, chỉ việc biết có thể giúp. Bạn có thể nhận ra nó, nhưng chỉ ý tưởng là vô dụng chừng nào chúng chưa trở thành kinh nghiệm cụ thể.

Cho nên đừng bị lừa bởi ý tưởng và đừng lấy ý tưởng và niềm tin làm kinh nghiệm. Đó là lí do tại sao mật tông bao giờ cũng bắt đầu với thân thể – vì đó là sự kiện. Bạn phải bắt đầu từ thân thể vì bạn ở trong thân thể. Và điều đó nữa cũng không đúng. Khi tôi nói bạn ở trong thân thể, điều đó nữa cũng là không đúng. Khi có liên quan tới bạn, bạn thân thể, không trong thân thể. Bạn không biết gì về cái gì ở trong thân thể, bạn chỉ biết thân thể. Kinh nghiệm đó về cái gì đó bên ngoài thân thể vẫn còn xa xôi.

Nếu bạn đi tới nhà siêu hình, tới nhà thượng đế học, họ sẽ bắt đầu bằng linh hồn. Nhưng mật tông là tuyệt đối khoa học. Nó bắt đầu từ chỗ bạn hiện hữu, không từ chỗ bạn có thể hiện hữu. Bắt đầu từ chỗ bạn có thể hiện hữu là ngớ ngẩn – bạn không thể bắt đầu từ chỗ bạn có thể hiện hữu, bạn chỉ có thể bắt đầu từ chỗ bạn hiện hữu.

Bạn được sinh ra như thân thể; bạn sống như thân thể; bạn trở nên ốm như thân thể; bạn được chữa trị, được cho thuốc, được giúp đỡ, được làm thành toàn thể và mạnh khoẻ, như thân thể. Bạn trở thành thanh niên như thân thể, bạn sẽ trở thành già như thân thể, bạn sẽ chết như thân thể. Toàn thể cuộc đời bạn đều lấy trung tâm là thân thể – được định tâm quanh thân thể. Bạn sẽ yêu ai đó. Bạn sẽ làm tình với ai đó và bạn sẽ tạo ra các thân thể khác; bạn sẽ sinh sản ra các thân thể khác.

Bạn đang làm gì cả đời? Bảo tồn bản thân bạn. Bạn đang bảo tồn cái gì bằng thức ăn, bằng nước, bằng chỗ ở? Thân thể được bảo tồn. Bạn đang làm gì bằng việc sinh sản trẻ con? Thân thể đang được tái tạo. Toàn thể cuộc sống, chín mươi chín chấm chín phần trăm, là hướng thân thể. Bạn có thể đi ra ngoài, nhưng cuộc hành trình đó phải được làm qua thân thể, bởi thân thể, và bạn phải dùng thân thể. Nhưng tại sao bạn hỏi? Vì thân thể chỉ là thứ bên ngoài. Sâu bên dưới thân thể là biểu tượng của dục.

Cho nên những tín ngưỡng chống lại dục sẽ chống lại thân thể. Những tín ngưỡng không chống dục chỉ có thể thân thiện hướng tới thân thể. Mật tông là tuyệt đối thân thiện, và mật tông nói rằng thân thể là linh thiêng, thiêng liêng. Với mật tông, kết án thân thể là báng bổ. Nói rằng thân thể là không thuần khiết hay nói rằng thân thể là tội lỗi là vô nghĩa với mật tông – giáo lí rất độc hại. Mật tông chấp nhận thân thể – không chỉ chấp nhận nó, nhưng nói rằng thân thể là linh thiêng, thuần khiết, hồn nhiên. Bạn có thể dùng nó và bạn có thể làm nó thành phương tiện, thành trung gian, để đi ra ngoài! Nó thậm chí giúp cho việc đi ra ngoài.

Nhưng nếu bạn bắt đầu tranh đấu với thân thể, bạn thua. Nếu bạn bắt đầu tranh đấu với nó, bạn sẽ trở nên ngày càng bị bệnh hơn. Và nếu bạn liên tục tranh đấu với nó, bạn sẽ bỏ lỡ cơ hội. Tranh đấu là phủ định; mật tông là biến đổi khẳng định. Không tranh đấu với nó – không có nhu cầu. Điều đó dường như bạn đang ngồi trong xe và bạn bắt đầu đánh nhau với xe. Thế thì bạn không thể di chuyển được vì bạn đang đánh nhau với chiếc xe – cái phải được dùng, không để đánh lại. Và bạn sẽ phá huỷ chiếc xe bằng việc đánh nhau của bạn, và thế thì nó sẽ càng khó di chuyển hơn.

Thân thể là phương tiện đẹp – rất huyền bí, rất phức tạp. Dùng nó đi, đừng đánh nhau với nó. Khoảnh khắc bạn chống lại nó bạn đang chống lại bản thân bạn. Điều đó dường như là một người muốn tới chỗ nào đó, nhưng anh ta đánh nhau với chân riêng của mình và chặt chúng đi. Mật tông nói, biết thân thể và biết bí mật của nó. Biết năng lượng của nó và biết cách những năng lượng đó có thể được biến đổi – cách chúng có thể di chuyển và rẽ vào các hướng khác.

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”