Giận tác động lên thân thể thế nào?

Khi người ta trở nên giận điều đó tạo ra kết quả ngược và có tác động lên toàn bộ thân thể. Trong trạng thái này, khối chắn nào có thể xảy ra trong thân thể?

 

Sáng nay khi tôi nói với các bạn, tôi đã bảo các bạn rằng giận chỉ là ví dụ. Mọi cảm xúc đều là năng lượng, và nếu những năng lượng này không được dùng một cách sáng tạo chúng sẽ quấy rối phần nào đó của thân thể, phần nào đó của tâm trí. Năng lượng phải được dùng. Năng lượng ở bên trong mà không được dùng sẽ tạo ra các khối nào đó. Những khối này sẽ trở thành bệnh, như khối u. Bạn có hiểu không? Điều đó không chỉ là với giận – nếu có yêu bên trong tôi để cho và tôi không có khả năng trao yêu này cho ai đó, điều đó có thể tạo ra khối chắn bên trong tôi. Nếu có giận bên trong tôi và tôi không có khả năng diễn đạt nó, điều đó có thể tạo ra khối chắn bên trong tôi. Nếu có sợ bên trong và tôi không có khả năng bày tỏ nó, sợ có thể trở thành khối chắn. Mọi trạng thái cảm xúc đều tạo ra năng lượng bên trong và năng lượng này cần được xả ra.

Việc xảy ra này có thể có hai kiểu. Một kiểu là qua phủ định.

Chẳng hạn, ai đó giận, cho nên cách phủ định cho người này sẽ là đi và ném đá vào ai đó khác, đánh ai đó bằng gậy hay công kích người đó bằng lời. Cách này có tính phủ định, vì năng lượng của người đó được dùng nhưng người đó không được lợi từ điều đó. Quả duy nhất người đó sẽ thu hoạch là khi người mà người đó đã công kích bằng lời, trả đũa lại với lực gấp đôi. Người mà người đó đã ném đá cũng sẽ nổi giận. Người đó cũng giống như người đầu: người đó cũng sẽ dùng phương thức phủ định để diễn đạt giận của mình. Người đó cũng sẽ cầm lấy gậy.

Nếu bạn ném đá vào ai đó thế thì người đó sẽ ném đá lớn hơn vào bạn. Nếu giận được dùng theo cách phủ định thế thì nó sẽ tạo ra nhiều giận hơn và năng lượng sẽ bị phí hoài. Lần nữa giận sẽ được tạo ra, và vì thói quen phủ định nhiều giận hơn sẽ lại được sinh ra. Lần nữa giận sẽ bị phí hoài và lần nữa vì phản ứng của người kia sẽ có giận. Sẽ có khối lượng giận không giới hạn trong đó năng lượng sẽ chỉ bị phí hoài, và nó không bao giờ kết thúc.

Giận sẽ dừng lại chỉ nếu bạn dùng nó theo cách khẳng định, theo cách sáng tạo. Đó là lí do tại sao Mahavira đã nói, “Người ghét sẽ nhận lại ghét. Người bày tỏ giận nhận lại giận. Người có ý nghĩ xấu sẽ nhận lại cùng ý nghĩ đó.” Không có kết thúc cho nó, và đến cuối năng lượng sẽ chỉ bị phí hoài.

Giả sử tôi giận – đáp lại, bạn giận; tôi lại nổi giận với bạn và trong phản ứng lại, bạn lại nổi giận với tôi. Cái gì sẽ là kết quả của mọi điều này? Mọi lúc tôi nổi giận nó sẽ làm yếu tôi đi và nó sẽ dùng mọi năng lượng của tôi. Đây là lí do tại sao xã hội đã làm ra thành một thông lệ không bày tỏ giận. Đây là lí do tại sao xã hội không khuyến khích bạn bày tỏ giận của bạn hướng tới người khác. Nó là một qui tắc tốt, và vì giận này sẽ không được diễn đạt và nó sẽ không nhân lên. Nhưng năng lượng đó sẽ vẫn có đó bên trong tôi. Thế thì cái gì sẽ xảy ra cho nó?

Bạn có quan sát mắt con vật không? Ngay cả con vật dữ tợn nhất trong các con vật cũng có mắt dịu hơn mắt bạn. Mắt của thú hoang là dịu hơn mắt của con người. Tại sao điều này là vậy? – chính bởi vì không có giận bị kìm nén trong chúng. Khi con thú giận nó sẽ diễn đạt điều đó: nó gầm, rú, tấn công, và nó xả giận ra. Điều đó là không văn minh. Bất kì thôi thúc nào nó có sẽ được diễn đạt.

Lí do gì cho sự hiền dịu mà bạn thấy trong mắt của trẻ con? Chúng diễn đạt bất kì cái gì chúng cảm thấy; năng lượng của chúng không tạo ra bất kì khối chắn nào. Khi chúng giận chúng diễn đạt giận đó, khi chúng ghen tị chúng bày tỏ điều đó, khi chúng muốn vồ lấy đồ chơi từ đứa trẻ khác chúng làm điều đó. Không có kìm nén trong cuộc sống của trẻ con – đó là lí do tại sao chúng hồn nhiên thế.

Có kìm nén trong cuộc sống của bạn và đó là chỗ các phức tạp bắt đầu. Một khối trong năng lượng phản ánh sự phức tạp bên trong – cái gì đó xảy ra bên trong nhưng bạn bày tỏ cái gì đó khác bên ngoài. Thế thì năng lượng mà không được xả ra này sẽ đi đâu? Nó sẽ trở thành khối năng lượng.

Điều tôi ngụ ý bởi khối năng lượng là ở chỗ nó bị kẹt trong tâm trí bạn hay trong thân thể bạn như cái nút. Điều đó giống như trong sông khi một phần nước đông lại và các mảnh băng nổi trên sông. Khi các mảnh trở nên mỗi lúc một lớn hơn, dòng chảy của sông bị cản trở ngày càng nhiều hơn. Nếu mọi nước đông lại sông sẽ dừng chảy toàn bộ. Cho nên bạn giống như sông có các khối băng đang nổi trong nó. Điều cần thiết là làm tan băng này ra.

Những khối năng lượng này giống như các khối băng nổi trong dòng chảy cuộc sống của bạn. Những thôi thúc bị đè nén của hận thù, của giận dữ và của dục trở thành giống như những tảng băng lớn bên trong bạn. Bây giờ chúng sẽ không để cho dòng chảy của cuộc sống tiếp diễn. Cuộc sống của một số người đã trở thành bị đông cứng hoàn toàn, không có dòng chảy chút nào. Điều tuyệt đối cần thiết là làm tan chảy băng, và để làm tan chảy băng phương pháp sáng tạo nên được dùng. Tôi đã giải thích hai cách sáng tạo để làm điều này: một cách là buông bỏ các thúc đẩy bị chắn và cách kia là làm việc dùng sáng tạo các thúc đẩy mới.

Nếu bạn nhìn và trẻ nhỏ chúng có nhiều đam mê thế, nhiều năng lượng thế bên trong chúng. Nếu bạn để chúng ở nhà chúng sẽ sờ cái này và đập cái kia, phá cái này và nghiền cái kia. Và bạn bảo chúng, “Đừng làm điều này, đừng làm điều kia.” Bạn bảo chúng không làm cái gì đó nhưng bạn không bảo chúng thay vì thế làm cái gì. Và bạn không biết đứa trẻ đang làm gì khi nó phá cốc. Năng lượng bên trong nó cần lối ra nào đó. Bây giờ không có đường khác, cho nên nó cầm chiếc cốc và bằng việc đập cốc đó năng lượng của nó tìm thấy lối ra, nó được xả ra. Nhưng thế rồi bạn bảo nó, “Đừng đập cốc,” và nó dừng việc đập cốc. Nó đi ra ngoài, và bây giờ nó muốn hái hoa. Bạn nói, “Đừng chạm vào hoa.” Nó thậm chí không thể chạm vào hoa! Nó đi vào trong nhà và cầm cuốn sách và bạn nói, “Đừng làm hỏng sách.” Bạn đã bảo nó không làm nhưng bạn đã không bảo nó làm cái gì. Cho nên các khối đã bắt đầu trong đứa trẻ đó và bây giờ chúng sẽ trở nên xoắn xuýt hơn, và một ngày nào đó sẽ chỉ có những khối này. Sẽ chỉ có ‘đừng làm cái này, đừng làm cái kia’ ở bên trong nó. Nó sẽ không hiểu nó phải làm gì.

Điều tôi ngụ ý bởi cách thức sáng tạo là ở chỗ nó phải được bảo cho làm cái gì. Nếu nó đang đập cốc điều đó nghĩa là nó có năng lượng và nó muốn làm cái gì đó. Bạn đã nói đừng làm cái này; chắc sẽ tốt hơn nếu bạn cho nó chút đất sét và nói, “Con làm cốc đi. Làm cốc giống như cái cốc này.”

Điều này sẽ là việc dùng sáng tạo năng lượng của nó. Bạn có hiểu tôi không? Khi nó hái hoa bạn có thể cho nó tờ giấy nào đó và nói, “Làm hoa giống hoa này đi.” Đây sẽ là việc dùng sáng tạo năng lượng của nó. Nó đang xé sách hay đã nhặt sách lên: bạn nên cho nó cái gì đó khác để làm để cho nó có thể dùng năng lượng của nó.

Giáo dục ngày nay là phi sáng tạo toàn bộ, đó là lí do tại sao cuộc sống của đứa trẻ bị huỷ hoại ngay từ lúc bắt đầu. Tất cả chúng ta đều là những đứa trẻ bị huỷ hoại – khác biệt duy nhất là ở chỗ chúng ta là người lớn. Bằng không chúng ta toàn là những đứa trẻ bị huỷ hoại: ngay từ thời thơ ấu của chúng ta mọi thứ đã đi sai và thế rồi mọi kiếp sống của chúng ta liên tục làm những điều sai này.

Như tôi đã nói, tính sáng tạo ngụ ý rằng bất kì khi nào năng lượng nảy sinh nó nên được dùng theo cách sáng tạo để cho cái gì đó nổi ra từ nó và không cái gì bị phá huỷ. Năng lượng mà ai đó dùng để bao giờ cũng phê phán mọi người có thể được dùng để viết bài ca. Và bạn có biết không? – chính những người không thể viết được bài ca và không thể viết được thơ, họ trở thành người phê bình. Nó là cùng năng lượng. Người phê bình cũng có cùng năng lượng để viết bài ca hay sáng tác bài thơ, nhưng họ không dùng nó theo cách sáng tạo. Mọi điều họ làm là phê bình người khác: người viết kém và người đang làm cái gì. Đây là việc dùng có tính phá huỷ. Thế giới có thể trở thành một chỗ tốt hơn nhiều nếu chúng ta dùng năng lượng của chúng ta, mọi năng lượng bên trong chúng ta, theo cách sáng tạo.

Và nhớ rằng năng lượng không bao giờ là tốt hay xấu. Ngay cả năng lượng của giận cũng không là tốt hay xấu, điều đó tất cả phụ thuộc vào cách nó được dùng. Đừng nghĩ rằng năng lượng của giận là xấu; năng lượng không thể là tốt hay xấu. Ngay cả năng lượng nguyên tử cũng không tốt không xấu: với nó toàn thế giới có thể bị phá huỷ và toàn thế giới có thể được sáng tạo ra. Mọi năng lượng là trung lập, không năng lượng nào là tốt hay xấu. Nếu được dùng cho chủ định phá huỷ, nó trở thành xấu, nếu được dùng một cách sáng tạo nó trở thành tốt.

Cho nên bạn nên thay đổi cách bạn dùng năng lượng của giận, của ham muốn, của dục, của hận thù, và dùng nó theo cách sáng tạo. Cũng như khi ai đó mang phân tới nó bốc mùi hôi, mùi rất kinh, nhưng người làm vườn dùng nó trong vườn, tưới nước nó và gieo hạt mầm. Qua những hạt mầm này phân trở thành cây. Và mùi hôi của phân đi qua mao mạch của cây và chuyển đổi thành hương thơm của hoa. Cùng cái bẩn này, cùng phân này thường bốc mùi hôi trở thành hoa và cho hương thơm dịu dàng. Đây là biến đổi của năng lượng. Đây là chuyển hoá của năng lượng.

Mọi thứ về bạn mà cho ra mùi hôi có thể thay đổi thành cái gì đó mùi thơm – cùng thứ đó – vì cái bốc mùi hôi cũng có thể có mùi thơm. Cho nên đừng cảm thấy mặc cảm nếu có giận bên trong bạn – đây là năng lượng và bạn may mắn có nó. Và đừng nghĩ rằng bạn quá dâm dục – đây chỉ là năng lượng và bạn may mắn rằng nó có đó. Sẽ là không may nếu bạn không có dâm dục, sẽ là không may nếu bạn không thể nổi giận, nếu bạn bất lực. Thế thì bạn chắc đã là vô dụng vì sẽ không có năng lượng trong bạn, cái có thể được dùng. Cho nên bạn may mắn có năng lượng này. Biết ơn về mọi năng lượng này bên trong bạn đi. Bây giờ là tuỳ bạn làm sao bạn dùng nó.

Mọi người vĩ đại trên thế giới đều là rất dâm dục. Sẽ là kì lạ nếu họ đã không dâm dục, vì nếu họ mà không dâm dục, họ đã không thể trở nên vĩ đại.

Bạn biết về Gandhi – ông ấy rất dâm dục. Và ngày bố ông ấy chết… Bác sĩ đã bảo ông ấy rằng bố ông ấy chắc không sống được, nhưng ngay vào đêm đó ông ấy đã không thể ở gần bố ông ấy – khi bố ông ấy chết ông ấy đang làm tình với vợ ông ấy. Các bác sĩ đã bảo ông ấy rằng bố ông ấy sẽ không sống được qua đêm và rằng ông ấy nên ở bên cạnh giường bố ông ấy trong đêm; điều đã chắc chắn là bố ông ấy sẽ không sống được qua đêm. Gandhi đã rất hối hận về điều này: “Mình là loại người gì vậy?” Nhưng ông ấy phải đã biết ơn vì tính dục của ông ấy vì cùng tính dục đó đã làm cho ông ấy thành vô dục – cùng năng lượng này! Nếu ông ấy mà ngồi cạnh bố ông ấy đêm đó, chắc chắn rằng không Gandhi nào đã được sinh ra trong thế giới này. Dưới cùng hoàn cảnh phần lớn chúng ta chắc đã ở cùng với bố của chúng ta không chỉ một đêm, thậm chí hai đêm – nhưng chắc sẽ không có Gandhi nào. Điều phải đã dường như là mùi hôi cho ông ấy vào đêm đó về sau đã trở thành hương thơm của đời ông ấy.

Cho nên đừng bác bỏ bất kì năng lượng nào. Đừng bác bỏ bất kì năng lượng nào nảy sinh trong bạn. Coi nó là phúc lành và cố biến đổi nó đi. Mọi năng lượng có thể được thay đổi và có thể được biến đổi. Và điều dường như là xấu với bạn có thể được biến đổi thành cái gì đó ngát hương, cái gì đó đẹp.

 

Từ “Con đường của Thiền”, Ch.3