Xin thầy mô tả cho chúng tôi ý nghĩa tâm linh của năng lượng dục. Làm sao chúng tôi có thể chế ngự và tâm linh hoá dục? Liệu có thể có dục, làm tình, như thiền, như bàn nhảy hướng tới các mức ý thức cao hơn không?
Không có điều như thế như năng lượng dục. Năng lượng là một và cùng một điều. Dục là một lối ra cho nó, một hướng cho nó; nó là một trong những cách dùng năng lượng. Năng lượng sống là một, nhưng nó có thể biểu lộ theo nhiều hướng. Dục là một trong chúng. Khi năng lượng sống trở thành sinh học, nó trở thành năng lượng dục.
Dục chỉ là một cách dùng năng lượng sống. Cho nên không có vấn đề về chế ngự. Nếu năng lượng sống chảy theo hướng khác, không có dục. Nhưng nó không phải là chế ngự; nó là biến đổi.
Dục là tự nhiên, luồng chảy sinh học của năng lượng sống, và là việc dùng thấp nhất của sinh lực. Nó là tự nhiên vì sự sống không thể tồn tại mà không có nó, và là thấp nhất vì nó là nền móng chứ không là đỉnh. Khi dục trở thành toàn bộ, toàn thể sự sống chỉ là việc phí hoài. Điều đó giống như đặt nền móng và liên tục đặt nền móng, không bao giờ xây nhà trên nền móng, điều nền móng được ngụ ý.
Dục chỉ là cơ hội cho biến đổi cao hơn của năng lượng sống. Như nó diễn ra điều đó là được, nhưng khi dục trở thành cái toàn thể, khi nó trở thành lối ra duy nhất của năng lượng sống, thế thì nó trở nên có tính phá huỷ. Nó chỉ có thể là phương tiện, không là mục đích. Và phương tiện là có nghĩa chỉ khi mục đích được đạt tới. Khi một người lạm dụng phương tiện, toàn thể chủ định bị phá huỷ. Nếu dục trở thành trung tâm của sự sống, như nó đã trở thành, thế thì phương tiện bị đổi thành mục đích. Dục tạo ra nền móng sinh học cho sự sống tồn tại, tiếp diễn. Nó là phương tiện; nó phải không trở thành mục đích.
Khoảnh khắc dục trở thành mục đích, chiều hướng tâm linh bị mất. Nhưng nếu dục trở nên có tính thiền, thế thì nó được hướng tới chiều hướng tâm linh. Nó trở thành bàn đạp, bàn nhảy. Không cần chế ngự, vì năng lượng như vậy không dục không tâm linh. Năng lượng bao giờ cũng là trung tính. Trong bản thân nó, nó là vô danh. Cái tên tới từ cánh cửa qua đó nó chảy. Cái tên không phải là tên của bản thân năng lượng này; nó là cái tên của hình tướng mà năng lượng này lấy. Khi bạn nói “năng lượng dục,” điều đó ngụ ý năng lượng chảy qua lối ra dục, qua lối ra sinh học. Cùng năng lượng này là năng lượng tâm linh khi nó chảy vào trong điều thiêng liêng.
Bản thân năng lượng là trung tính. Khi nó được diễn đạt theo cách sinh học, nó là dục. Khi nó được diễn đạt theo cách xúc cảm, nó có thể trở thành yêu, nó có thể trở thành ghét, nó có thể trở thành giận. Khi nó được diễn đạt về trí tuệ, nó có thể trở thành khoa học, nó có thể trở thành văn học. Khi nó đi qua thân thể, nó trở thành có tính vật lí. Khi nó đi qua tâm trí, nó trở thành có tính trí tuệ. Khác biệt không phải là khác biệt của năng lượng như vậy, nhưng khác biệt là do các biểu lộ được dùng của nó.
Cho nên nói “chế ngự năng lượng dục” là không đúng. Nếu lối ra của dục không được dùng, năng lượng này lại trở thành thuần khiết. Năng lượng bao giờ cũng thuần khiết. Khi nó được biểu lộ qua cánh cửa thiêng liêng, nó trở thành tâm linh, nhưng hình tướng chỉ là biểu lộ của năng lượng này.
Từ ‘chế ngự’ có liên kết rất xấu. Mọi lí thuyết về chế ngự đều là lí thuyết của kìm nén. Bất kì khi nào bạn nói “chế ngự dục,” bạn đã trở nên đối kháng với nó. Kết án của bạn có đó trong chính từ này.
Bạn hỏi người ta có thể làm gì về dục. Bất kì cái gì được làm trực tiếp với dục đều là kìm nén. Chỉ có các phương pháp gián tiếp trong đó bạn không quan tâm tới bản thân bạn với năng lượng dục chút nào nhưng, thay vì thế, tìm kiếm để mở cánh cửa tới điều thiêng liêng. Khi cánh cửa tới điều thiêng liêng là mở, mọi năng lượng ở bên trong bạn sẽ bắt đầu chảy hướng tới cánh cửa đó. Dục bị hấp thu. Bất kì khi nào phúc lạc cao hơn là có thể, các hình tướng thấp hơn của phúc lạc trở thành không liên quan. Bạn không định kìm nén chúng hay tranh đấu chống lại chúng. Chúng chỉ khô héo đi. Dục không bị chế ngự; nó được siêu việt lên.
Bất kì cái gì được làm theo cách phủ định với dục sẽ không biến đổi năng lượng này. Ngược lại, nó sẽ tạo ra xung đột bên trong bạn, điều sẽ có tính phá huỷ. Khi bạn tranh đấu với năng lượng, bạn đang tranh đấu với bản thân bạn. Không ai có thể thắng cuộc tranh đấu này. Khoảnh khắc này bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã thắng, và khoảnh khắc tiếp bạn sẽ cảm thấy rằng dục đã thắng. Điều này sẽ liên tục diễn ra. Khi thì sẽ không có dục và bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã kiểm soát được nó, và khoảnh khắc tiếp bạn sẽ lại cảm thấy sức hút của dục và mọi thứ bạn dường như đã thu được sẽ bị mất. Không ai có thể thắng cuộc tranh đấu chống lại năng lượng riêng của mình.
Nếu năng lượng của bạn được cần ở đâu đó khác, đâu đó nhiều phúc lạc hơn, dục sẽ biến mất. Không phải là năng lượng này được chế ngự; không phải là bạn đã làm cái gì đó với nó. Thay vì thế, cách thức mới hướng tới phúc lạc lớn hơn đã mở ra cho bạn và một cách tự động, tự phát, năng lượng bắt đầu chảy hướng tới cánh cửa mới.
Nếu bạn đang mang đá và đột nhiên kim cương tới trên đường, bạn sẽ thậm chí chẳng bao giờ để ý rằng bạn bỏ đá. Chúng sẽ rơi đi bởi bản thân chúng, dường như bạn chưa bao giờ có chúng. Bạn thậm chí sẽ không nhớ việc từ bỏ của bạn với chúng, rằng bạn đã vứt chúng đi. Bạn thậm chí sẽ không nhận ra điều đó. Nó không phải là cái gì đó đã được chế ngự. Nguồn hạnh phúc lớn hơn đã được mở ra, và các nguồn kém hơn đã rơi rụng đi bởi bản thân chúng.
Điều này là tự động và tự phát tới mức không hành động khẳng định nào chống dục là được cần. Bất kì khi nào bạn đang làm bất kì cái gì chống lại bất kì năng lượng nào, điều đó có tính chất phủ định. Hành động thực, khẳng định, thậm chí không được kết nối với dục nhưng có liên quan tới thiền. Bạn thậm chí sẽ không biết rằng dục đã đi. Nó đã đơn giản bị hấp thu bởi cái mới.
Chế ngự là từ xấu. Nó mang âm hưởng của đối kháng, của xung đột, trong nó. Dục nên được xem xét nó để làm gì. Nó chỉ là nền móng sinh học cho sự sống tồn tại. Đừng cho nó bất kì nghĩa tâm linh hay phản tâm linh nào. Đơn giản hiểu sự kiện về nó.
Khi bạn coi nó như sự kiện sinh học, thế thì bạn không quan tâm tới nó chút nào. Bạn trở nên quan tâm tới nó chỉ khi nghĩa tâm linh nào đó được trao cho nó. Cho nên đừng cho nó bất kì nghĩa nào; đừng tạo ra bất kì triết lí nào quanh nó. Chỉ nhìn sự kiện. Không làm bất kì cái gì ủng hộ hay chống đối nó. Để nó là như nó vậy; chấp nhận nó như bình thường. Không lấy thái độ bất thường hướng tới nó.
Cũng như bạn có mắt và tay, cho nên bạn cũng có dục. Bạn không chống mắt bạn hay tay bạn, cho nên đừng chống dục. Thế thì vấn đề về phải làm gì về dục trở thành không liên quan. Tạo ra việc phân đôi ủng hộ hay chống đối dục là vô nghĩa. Nó là sự kiện được cho. Bạn đã tới trong sự tồn tại này qua dục, và bạn có một chương trình dựng sẵn để cho sinh ra qua dục lần nữa. Bạn là một phần của sự liên tục lớn. Thân thể bạn sẽ chết, cho nên nó có chương trình dựng sẵn để tạo ra thân thể khác để thay thế nó.
Chết là chắc chắn. Đó là lí do tại sao dục là ám ảnh thế. Bạn sẽ không ở đây mãi mãi, cho nên bạn sẽ phải được thay thế bởi thân thể mới, bản sao. Dục là quan trọng thế, vì toàn thể tự nhiên nhấn mạnh vào điều đó; bằng không con người không thể tiếp tục hiện hữu. Nếu như dục mà là tự nguyện, chắc đã không có người nào còn lại trên trái đất. Dục là ám ảnh thế, thúc ép thế, dẫn lái dục mạnh thế, vì cái toàn thể của tự nhiên ủng hộ nó. Không có điều đó, sự sống không thể tồn tại.
Lí do tại sao dục là quan trọng thế với người tìm kiếm tôn giáo là vì nó không chủ tâm thế, thúc ép thế, tự nhiên thế. Điều đã trở thành tiêu chí để biết xem liệu năng lượng sống trong một người đặc biệt đã đạt tới điều thiêng liêng chưa. Chúng ta không thể biết trực tiếp rằng ai đó đã bắt gặp với điều thiêng liêng – chúng ta không thể biết một cách trực tiếp rằng ai đó có kim cương – nhưng chúng ta có thể biết một cách trực tiếp liệu ai đó đã vứt đá đi không, vì chúng ta quen với đá. Chúng ta có thể biết trực tiếp rằng ai đó đã siêu việt trên dục vì chúng ta quen thuộc với dục.
Dục là thúc ép thế, không chủ tâm thế, nó là lực lớn tới mức nó không thể được siêu việt chừng nào ai đó chưa đạt tới điều thiêng liêng. Cho nên bramacharya đã trở thành tiêu chí để biết liệu một người đã đạt tới điều thiêng liêng chưa. Thế thì dục, vì nó tồn tại trong con người bình thường, sẽ không tồn tại cho người đó.
Điều này không ngụ ý rằng bằng việc bỏ dục người ta sẽ đạt tới điều thiêng liêng. Điều ngược lại là nguỵ biện. Người đã tìm ra kim cương vứt những hòn đá người đó đang mang, nhưng điều ngược lại điều này là không đúng. Bạn có thể vứt đi các hòn đá, nhưng điều đó không có nghĩa bạn đã đạt tới cái gì đó bên ngoài việc đó.
Thế thì bạn sẽ ở giữa. Bạn sẽ có tâm trí bị kìm nén, không phải là tâm trí được siêu việt. Dục sẽ liên tục nổi bọt bên trong bạn và sẽ tạo ra địa ngục bên trong. Đây không phải là đi ra ngoài dục. Khi dục trở nên bị kìm nén nó trở thành xấu, bệnh tật, thần kinh. Nó trở thành suy đồi.
Cái gọi là thái độ tôn giáo hướng tới dục đã tạo ra tính dục suy đồi, một văn hoá mà hoàn toàn thần kinh về dục. Tôi không có thiện cảm về điều đó. Dục là sự kiện sinh học; không có gì sai trong nó. Cho nên đừng tranh đấu với nó nếu không nó sẽ trở nên suy đồi, và dục suy đồi không phải là bước tiến lên. Nó là rơi xuống thấp hơn bình thường; nó là một bước hướng tới không lành mạnh. Khi kìm nén trở thành căng thẳng tới mức bạn không thể kéo dài được nó, thế thì nó bùng nổ – và trong bùng nổ đó, bạn sẽ bị mất.
Bạn có mọi phẩm chất con người, bạn có mọi khả năng. Sự kiện bình thường về dục là lành mạnh, nhưng khi nó trở nên bị kìm nén bất thường, nó trở thành không lành mạnh. Bạn có thể đi tới điều thiêng liêng từ việc bình thường rất dễ dàng, nhưng đi tới điều thiêng liêng từ tâm trí thần kinh trở thành gian nan và, theo một cách nào đó, là không thể được. Đầu tiên bạn sẽ phải trở nên lành mạnh, bình thường. Thế thì, đến cuối, có khả năng rằng dục có thể được siêu việt lên.
Thế thì cái gì cần được làm? Biết dục! Đi vào trong nó một cách có ý thức! Đây là bí mật để mở ra cánh cửa mới. Nếu bạn đi vào trong dục một cách vô ý thức, thế thì bạn chỉ là công cụ trong tay của tiến hoá sinh học, nhưng nếu bạn có thể có ý thức trong hành động dục, chính việc có ý thức trở thành thiền sâu.
Hành động dục là không chủ tâm và thúc ép tới mức khó là ý thức trong nó, nhưng điều đó không phải là không thể được. Và nếu bạn có thể có ý thức trong hành động dục, thế thì không có hành động nào khác trong sự sống mà trong đó bạn không thể là có ý thức, vì không hành động nào là sâu như dục.
Nếu bạn có thể trở nên nhận biết trong hành động dục, thế thì ngay cả trong chết bạn sẽ nhận biết. Chiều sâu của hành động dục và chiều sâu của chết là như nhau, song song. Bạn đi tới cùng một điểm. Cho nên nếu bạn có thể nhận biết trong hành động dục, bạn đã đạt tới một việc lớn. Nó là vô giá.
Cho nên dùng dục như hành động của thiền. Đừng tranh đấu với nó, đừng đi ngược lại nó. Bạn không thể tranh đấu với tự nhiên; bạn là một phần và một gói của nó. Bạn phải có thái độ thân thiện, thông cảm hướng tới dục. Nó là đối thoại sâu nhất giữa bạn và tự nhiên.
Thực ra, hành động dục không thực sự là đối thoại giữa đàn ông và đàn bà. Nó là đối thoại của đàn ông với tự nhiên, qua đàn bà, và của đàn bà với tự nhiên, qua đàn ông. Nó là đối thoại với tự nhiên. Trong một khoảnh khắc bạn ở trong dòng chảy càn khôn; bạn ở tronh hài hoà vi diệu; bạn là một với cái toàn thể. Theo cách này đàn ông được đáp ứng qua đàn bà, và đàn bà được đáp ứng qua đàn ông.
Đàn ông không là toàn thể và đàn bà không là toàn thể. Họ là hai mảnh của một toàn thể. Cho nên bất kì khi nào họ trở thành một trong hành động dục, họ có thể ở trong hài hoà với bản tính bên trong nhất của mọi sự, với Đạo. Hài hoà này có thể là việc sinh sinh học ra con người mới. Nếu bạn vô nhận biết, đó là khả năng duy nhất. Nhưng nếu bạn nhận biết, hành động này có thể trở thành việc sinh cho bạn, việc sinh tâm linh. Bạn sẽ được sinh hai lần qua nó.
Khoảnh khắc bạn tham gia vào trong nó một cách có ý thức, bạn trở thành nhân chứng cho nó. Và một khi bạn có thể trở thành nhân chứng trong hành động dục, bạn sẽ siêu việt trên dục, vì trong việc chứng kiến bạn trở nên tự do.
Bây giờ thúc ép sẽ không có đó. Bạn sẽ không là người tham gia vô ý thức. Một khi bạn đã trở thành nhân chứng trong hành động này, bạn đã siêu việt trên nó. Bây giờ bạn biết rằng bạn không là một mình thân thể. Lực chứng kiến trong bạn đã biết cái gì đó bên ngoài nó.
Cái “bên ngoài” này có thể được biết tới chỉ khi bạn ở sâu bên trong. Nó không phải là việc bắt gặp trên bề mặt. Khi bạn đang mặc cả ở chợ, ý thức của bạn không thể đi rất sâu vì bản thân hành động này là trên bề mặt. Khi có liên quan tới con người, hành động dục là hành động duy nhất bình thường mà qua đó người ta có thể trở thành nhân chứng cho các chiều sâu bên trong.
Bạn càng đi vào trong thiền qua dục, dục sẽ càng có ít hiệu quả. Thiền sẽ tăng trưởng từ nó, và từ việc tăng trưởng này một cánh cửa mới sẽ mở ra và dục sẽ tàn lụi đi. Nó sẽ không là chế ngự. Nó sẽ chỉ giống như lá khô rơi khỏi cây. Cây thậm chí không bao giờ biết các lá này rơi. Theo cùng cách, bạn sẽ thậm chí không bao giờ biết rằng thôi thúc máy móc về dục đang ra đi.
Tạo ra thiền từ dục đi; làm cho dục thành đối thể của thiền. Đối xử với nó như ngôi đền và bạn sẽ siêu việt trên nó và được biến đổi. Thế thì dục sẽ không có đó, nhưng sẽ không có bất kì kìm nén nào, bất kì chế ngự nào. Dục sẽ chỉ trở thành không liên quan, vô nghĩa. Bạn đã trưởng thành ra ngoài nó. Nó không còn có nghĩa với bạn bây giờ.
Điều đó cũng giống như trẻ con lớn lên. Bây giờ các đồ chơi là vô nghĩa. Nó đã không chế ngự bất kì cái gì; nó đã không kìm nén bất kì cái gì. Nó đã chỉ lớn lên; nó đã trở nên chín chắn. Đồ chơi là vô nghĩa bây giờ. Chúng là thứ trẻ con và bây giờ đứa trẻ không còn là đứa trẻ.
Theo cùng cách, bạn càng thiền nhiều, dục sẽ càng ít hấp dẫn với bạn hơn. Và dần dần, một cách tự phát, không có nỗ lực có ý thức để chế ngự dục, năng lượng sẽ có nguồn mới để chảy. Cùng năng lượng mà đã chảy qua dục, giờ sẽ chảy qua thiền. Và khi nó chảy qua thiền, cánh cửa thiêng liêng đang được mở ra.
Từ “Tâm lí của bí truyền”, ch.3