Bốn tầng tâm trí

Bạn có bốn tâm trí: siêu tâm trí, cái là khả năng của tương lai, của điều bạn chỉ mang những hạt mầm. Không cái gì đã mọc ra, chỉ hạt mầm, chỉ tiềm năng. Thế rồi có tâm trí ý thức – một mảnh rất nhỏ với nó bạn suy luận, suy nghĩ, quyết định, tranh cãi, hoài nghi, tin tưởng. Tâm trí ý thức này là trong liên lạc với thầy, với người bạn đã không buông xuôi; cho nên bất kì khi nào điều này ở trong liên lạc, thầy ở trong liên lạc. Nếu điều này không trong liên lạc, thế thì thầy không trong liên lạc. Bạn là học trò, và bạn đã không coi thầy là thầy. Bạn vẫn nghĩ về thầy như thầy giáo. Thầy giáo và học trò tồn tại trong tâm trí ý thức. Không cái gì có thể được làm vì bạn không mở; tất cả ba cánh cửa kia của bạn đều đóng. Siêu ý thức chỉ là hạt mầm; bạn không thể mở cánh cửa của nó.

Tiềm thức ở ngay bên dưới ý thức. Điều đó là có thể nếu bạn yêu. Nếu bạn ở đây với tôi chỉ bởi vì suy luận của bạn, cánh cửa ý thức của bạn mở. Bất kì khi nào bạn mở nó, tôi đều có đó. Nếu bạn không mở nó, tôi ở ngoài; tôi không thể vào được. Ngay dưới ý thức là tiềm thức. Nếu bạn ở trong tình yêu với tôi – không chỉ trong mối quan hệ thầy giáo và học trò mà trong hiện tượng thân thiết hơn tựa như yêu – thế thì cánh cửa tiềm thức được mở. Nhiều lần cánh cửa ý thức sẽ bị đóng bởi bạn. Bạn sẽ tranh cãi chống lại tôi; đôi khi bạn sẽ có tính phủ định; đôi khi bạn sẽ chống lại tôi. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Cánh cửa vô thức của tình yêu là mở và tôi bao giờ cũng vẫn còn trong liên lạc với bạn.

Nhưng điều đó nữa cũng không phải là cánh cửa hoàn hảo, bởi vì thỉnh thoảng bạn có thể ghét tôi. Nếu bạn ghét tôi, bạn cũng đã đóng cánh cửa đó lại. Yêu có đó, nhưng cái đối lập, ghét, cũng có đó – nó bao giờ cũng cùng với yêu. Cánh cửa thứ hai sẽ mở hơn cánh cửa thứ nhất – bởi vì cánh cửa thứ nhất thay đổi tâm trạng của nó nhanh tới mức bạn không biết; mọi khoảnh khắc nó cứ thay đổi. Khoảnh khắc này nó có đó, khoảnh khắc tiếp nó không có đó; nó là hiện tượng nhất thời.

Yêu có lâu hơn một chút. Nó cũng thay đổi tâm trạng của nó, nhưng tâm trạng của nó có thời kì lâu hơn. Thỉnh thoảng bạn sẽ ghét tôi. Trong ba mươi ngày sẽ gần như có tám ngày, một tuần hay hơn, bạn sẽ ghét tôi. Nhưng trong ba tuần nó mở. Với suy luận, một tuần là quá lâu; nó là vĩnh hằng. Với suy luận, khoảnh khắc này bạn ở đây, khoảnh khắc khác chống đối lại: ủng hộ, chống đối – nó cứ diễn ra. Nếu cánh cửa thứ hai mở bạn ở trong tình yêu với tôi, cho dù cánh cửa của suy luận có đóng, tôi có thể vẫn còn trong liên hệ.

Cánh cửa thứ ba ở dưới tiềm thức: đó là vô thức. Suy luận mở ra cánh cửa thứ nhất – nếu bạn cảm thấy được thuyết phục với tôi. Yêu mở ra cánh cửa thứ hai, cái lớn hơn cánh cửa thứ nhất; nếu bạn trong tình yêu với tôi – không bị thuyết phục, nhưng trong yêu – cảm giác đồng cảm, hài hoà, yêu mến.

Cánh cứa thứ ba mở ra bởi buông xuôi: nếu bạn được thụ giáo bởi tôi, nếu bạn đã lấy cú nhảy vào tính chất sannyas, nếu bạn đã lấy cú nhảy và nói với tôi, “Bây giờ – bây giờ thầy là tâm trí tôi. Bây giờ thầy kiểm soát tôi. Bây giờ thầy hướng dẫn tôi và tôi sẽ theo.” Không phải là bạn bao giờ cũng có khả năng làm điều đó, nhưng chính cử chỉ mà bạn đã buông xuôi mở ra cánh cửa thứ ba.

Cánh cửa thứ ba vẫn còn mở. Bạn có thể chống lại tôi một cách hợp lí. Không thành vấn đề: tôi đang trong liên lạc. Bạn có thể ghét tôi, không thành vấn đề: tôi đang trong liên lạc – bởi vì cánh cửa thứ ba bao giờ cũng vẫn còn mở. Bạn đã buông xuôi. Và rất khó đóng cánh cửa thứ ba – rất, rất khó. Khó mở đã đành, khó đóng nữa. Khó mở nhưng không khó như đóng nó lại. Nhưng điều đó nữa cũng có thể bị đóng bởi vì bạn đã mở nó; điều đó nữa cũng có thể bị đóng. Bạn có thể quyết định một ngày nào đó thu lại việc buông xuôi của bạn. Hay, bạn có thể đi và buông xuôi bản thân bạn với ai đó khác. Nhưng điều đó không bao giờ – gần như không bao giờ – xảy ra, bởi vì với ba cánh cửa này thầy đang làm việc để mở cánh cửa thứ tư.

Cho nên có một khả năng gần như không thể nào có được là bạn sẽ rút lại việc buông xuôi của bạn. Trước khi bạn lấy nó lại, thầy phải đã mở cánh cửa thứ tư cái là ở bên ngoài bạn. Bạn không thể mở được nó, bạn không thể đóng được nó. Cánh cửa này mà bạn mở ra, bạn vẫn còn là người chủ để đóng nó nữa. Nhưng cánh cửa thứ tư chẳng liên quan gì tới bạn. Đó là siêu thức. Tất cả ba cánh cửa này đều được cần để mở cho nên thầy có thể rèn ra chiếc khoá cho cánh cửa thứ tư, bởi vì bạn không có chìa khoá, bằng không bản thân bạn không thể mở được nó. Thầy phải rèn; nó là giả bởi vì bản thân người chủ không có chìa.

Toàn thể nỗ lực của thầy là để có đủ thời gian từ ba cánh cửa này để đi vào cánh cửa thứ tư và rèn chìa khoá và mở nó. Một khi nó được mở ra, bạn không còn nữa. Bạn không thể làm được gì bây giờ. Bạn có thể đóng tất cả ba cánh cửa – thầy có chìa khoá cho cửa thứ tư và thầy bao giờ cũng trong liên hệ. Thế thì cho dù bạn chết, không thành vấn đề. Bạn đi tới chính tận cùng thế gian, bạn đi lên mặt trăng, chẳng tạo ra khác biệt gì – thầy có chìa khoá cho cửa thứ tư. Và, thực ra, thầy thực chưa bao giờ giữ chìa khoá. Thầy đơn giản mở cửa thứ tư và ném khoá vào đại dương. Cho nên không có khả năng đánh cắp nó hay làm cái gì – không cái gì chút nào.

Tôi đã rèn chìa khoá cửa thứ tư cho nhiều người trong các bạn và đã vứt nó đi rồi, cho nên đừng gây rắc rối không cần thiết cho bản thân bạn; nó là vô tích sự, bây giờ không cái gì có thể được làm. Một khi cánh cửa thứ tư được mở rồi, thế thì không có vấn đề gì. Mọi vấn đề tồn tại trước nó, bởi vì tại chính khoảnh khắc cuối cùng thầy đã có chìa khoá sẵn sàng, và chìa khoá là khó.

Trong hàng triệu kiếp cánh cửa này vẫn còn bị đóng; nó đã tụ tập đủ mọi loại gỉ. Nó có vẻ giống như bức tường, không giống như cửa. Khó mà tìm được chỗ nào có ổ khoá – và mọi người đều có ổ khoá tách rời, cho nên không có chìa khoá chủ. Một chìa khoá sẽ không ích gì vì mọi người đều là cá nhân như dấu vân tay của bạn. Không ai có dấu vân đó ở bất kì đâu – không trong quá khứ, chưa bao giờ trong tương lai. Dấu vân tay của bạn sẽ đơn giản là của bạn, một hiện tương riêng lẻ. Nó chưa bao giờ được lặp lại.

Ổ khoá bên trong của bạn cũng giống như dấu vân tay của bạn – tuyệt đối cá nhân: không chìa khoá chủ nào có thể giúp ích. Đó là lí do tại sao thầy được cần, bởi vì chìa khoá chủ không thể được mua. Bằng không, một khi chìa khoá được làm ra, cửa của mọi người có thể được mở. Không, mọi người đều có kiểu cửa tách rời, kiểu ổ khoá tách rời, hệ thống khoá riêng của người đó, và bạn phải quan sát và tìm ra và rèn chìa khoá, chìa khoá đặc biệt cho nó.

Một khi cánh cửa thứ tư của bạn mở ra, thế thì thầy là trong liên lạc thường xuyên với bạn. Bạn có thể quên thầy hoàn toàn: điều đó không tạo ra khác biệt. Bạn có thể không nhớ thầy: điều đó không tạo ra khác biệt. Thầy rời bỏ thân thể: điều đó không tạo ra khác biệt. Bất kì chỗ nào thầy ở, bất kì chỗ nào bạn ở, cánh cửa này đều mở. Và cánh cửa này tồn tại bên ngoài thời gian và không gian. Đó là lí do tại sao nó là siêu tâm trí: nó là siêu thức.

Bạn nói: “Chúng tôi trong vô nhận biết của mình và trạng thái bản ngã của chúng tôi không phải bao giờ cũng trong liên lạc với thầy, nhưng thầy có phải bao giờ cũng liên lạc với chúng tôi không?”

Có chứ, nhưng chỉ khi cánh cửa thứ tư được mở ra. Bằng không, với cánh cửa thứ ba, thầy ít nhiều trong liên hệ.

Với cánh cửa thứ hai, nửa thời gian gần như trong liên hệ. Với cánh cửa thứ nhất, chỉ nhất thời trong liên hệ.

Cho nên cho phép tôi mở cánh cửa thứ tư của bạn đi – và cánh cửa thứ tư được mở trong khoảnh khắc nào đó. Khoảnh khắc đó là khi cả ba cánh cửa của bạn đã mở. Cho dù một cánh cửa còn đóng, cánh cửa thứ tư không thể được mở. Nó là câu đố toán học. Và điều kiện này được cần: rằng cánh cửa ý thức thứ nhất của bạn là mở; rằng cánh cửa thứ hai của bạn là mở – tiềm thức của bạn, tình yêu của bạn; và rằng bạn đã buông xuôi, bạn đã lấy một bước vào thụ giáo – cánh cửa vô thức thứ ba của bạn là mở.

Khi tất cả ba cánh cửa này là mở; khi, trong một khoảnh khắc nào đó, tất cả ba cánh cửa là mở, cánh cửa thứ tư có thể được mở. Cho nên điều xảy ra là trong khi bạn thức, cánh cửa thứ tư là khó mở. Trong khi bạn ngủ, chỉ thế thì…. Cho nên công việc thực của tôi không phải ở ban ngày, nó là trong đêm khi bạn ngủ say ngáy, bởi vì thế thì bạn không tạo ra rắc rối gì. Bạn ngủ say thế, bạn không suy luận chống lại. Bạn đã quên về suy luận.

Trong ngủ say tim bạn vận hành tốt. Bạn đáng yêu hơn khi bạn thức, bởi vì khi bạn thức nhiều sợ hãi bao quanh bạn, và bởi vì sợ mà tình yêu là không thể được. Khi bạn ngủ say sợ biến mất, yêu nở hoa. Yêu là hoa đêm. Bạn phải đã quan sát hoàng hậu buổi đêm – hoa nở trong đêm. Tình yêu là hoàng hậu ban đêm, nó nở hoa trong đêm – bởi vì bạn; không có lí do khác. Nó có thể nở ban ngày, nhưng thế thì bạn phải thay đổi bản thân bạn. Thay đổi vô cùng được cần trước khi tình yêu có thể nở hoa ban ngày.

Đó là lí do tại sao bạn thấy rằng khi mọi người đang say sưa họ đáng yêu hơn. Đi vào bất kì quán rượu nào nơi mọi người đã uống rượu quá nhiêu, họ gần như bao giờ cũng đáng yêu. Nhìn hai người say đi trên phố bá vai nhau: đáng yêu thế – cứ như một người! Họ ngủ.

Khi bạn không sợ, yêu nở hoa. Sợ là chất độc. Và khi sâu bên dưới trong giấc ngủ bạn đã buông xuôi, bởi vì ngủ là người buông xuôi. Và nếu bạn đã buông xuôi theo thầy, thầy có thể đi vào trong giấc ngủ của bạn. Bạn sẽ thậm chí không có khả năng nghe thấy tiếng bước chân của thầy. Thầy có thể đi vào một cách im lặng và làm việc. Nó là giả mạo, lừa dối, cũng giống như kẻ cắp đi vào trong đêm khi bạn ngủ. Thầy là kẻ cắp. Khi bạn ngủ say và bạn không biết cái gì đang xảy ra, thầy đi vào trong bạn và mở cánh cửa thứ tư.

Một khi cánh cửa thứ tư được mở ra, thế thì không có vấn đề gì. Mọi nỗ lực và mọi rắc rối mà bạn có thể tạo ra, bạn có thể tạo ra chỉ trước khi cánh cửa thứ tư mở ra. Cánh cửa thứ tư là điểm không quay lại. Một khi cánh cửa thứ tư mở rồi, thầy có thể ở cùng bạn hai mươi bốn giờ – không có vấn đề gì.

Trích từ “Yoga: Alpha và Omega – Tập 2