Rashid, không có đường nào để được tìm đâu, và không có ai để tìm nó – và không có nhu cầu nữa. Chính ý tưởng về đường dẫn sai đường, hướng dẫn sai. Đường là có thể chỉ nếu Thượng đế là xa xôi; nếu có khoảnh cách giữa bạn và chân lí, thế thì đường là được cần để kết nối, để bắc cầu.
Nhưng Thượng đế là không xa, chân lí không ‘ở kia’. Thượng đế thậm chí không gần, Thượng đế ở trong bạn, Thượng đế là bạn. Thượng đế là gần gũi, thân thiết. Đó là nghĩa khi Jesus nói Thượng đế là yêu – với yêu ông ấy ngụ ý gần gũi, thân thiết. Thượng đế đã ở đó trong cốt lõi bên trong nhất của con người bạn. Khoảnh khắc bạn bắt đầu nghĩ về đường, bạn đã bắt đầu nghĩ về thời gian, nỗ lực, ý chí, vật lộn, tìm, kiếm, ham muốn, mơ. Bạn đã tạo ra toàn thể thế giới và khổ tự động đi theo nó.
Chính ý tưởng về chân lí ở xa là giả, hoàn toàn giả. Bạn chưa bao giờ rời khỏi nhà. Thấy điều đó đi! Khi thấy điều đó, toàn thể việc tìm kiếm biến mất.
Đây là cách tiếp cận của Thiền, do đó Thiền là đường vô lộ, cổng vô môn, nỗ lực vô nỗ lực. Đây là những từ có ý nghĩa mênh mông: đường vô lộ, cổng vô môn, nỗ lực vô nỗ lực. Mọi điều được ngụ ý là ở chỗ bạn không đi bất kì đâu. Thảnh thơi. Nghỉ ngơi trong con người bạn. Thay vì suy nghĩ tới đi, nghĩ tới về. Bạn đã mơ đủ rồi, bạn đã rời khỏi nhà bạn trong mơ. Bây giờ, đừng kéo dài mơ này. Hỏi về đường là bạn đang cố chuyển thế giới mơ trần tục của bạn thành mơ trong thế giới khác, có vậy thôi. Người thiên vật chất đang cố trở thành người tâm linh, nhưng tham tiếp tục.
Nhớ một điều như tiêu chí: bất kì cái gì tạo ra tương lai nhất định chống lại thực tại, vì thực tại bao giờ cũng là hiện tại – bao giờ và bao giờ, và mãi mãi. Thực tại không biết tới tương lai, tâm trí tạo ra tương lai, và nó tạo ra rất tinh ranh, rất láu lỉnh.
Bây giờ, đây là câu hỏi rất láu lỉnh: Làm sao tôi tìm ra đường của tôi? Và bạn có thể không nhận biết điều bạn đang đi vào. Bạn đang đi vào trong mơ, và bây giờ bạn sẽ bị khai thác vì bây giờ bạn sẽ thấy mọi người sẽ cung cấp đường. Bất kì khi nào có nhu cầu, ai đó nhất định cung cấp. Đó là luật kinh tế: luật của cầu và cung. Bạn làm ra nhu cầu về đường, và lập tức hàng nghìn guru được sinh ra – bạn đã cho việc sinh ra của họ – và họ sẵn sàng cung cấp cho bạn mọi điều bạn cần. Đó là cách siêu thị tâm linh tồn tại: bạn tạo ra nó bằng nhu cầu của bạn. Bạn tạo ra cái giả, các nhà tiên tri rởm, vì bạn hỏi về đường, Thầy thực không thể trao nó cho bạn bởi vì thầy không phải là kẻ thù của bạn, thầy không có đó để khai thác bạn. Công việc của Thầy thực là lấy đi mọi đường khỏi bạn, mọi phương pháp. Toàn thể công việc của thầy bao gồm việc phá huỷ tương lai của bạn. Một khi tương lai bị phá huỷ, bạn sẽ thấy bản thân bạn ở đây, bây giờ – và bây giờ là thời gian thực duy nhất.
Thượng đế tồn tại trong thời gian thực, và bạn tồn tại trong thời gian không thực, do đó bạn không bao giờ gặp gỡ. Nó giống như một người đã rơi vào giấc ngủ và đang mơ: rơi vào giấc ngủ ở Poona và mơ về Philadelphia. Và bạn đang ngồi bên cạnh người này người đã rơi vào giấc ngủ; người đó không thể thấy được bạn, người đó không thể nhận biết về bạn, người đó không thể thấy được căn phòng, người đó không thể nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài, người đó không thể cảm thấy cái ẩm ướt trong không khí. Người đó đang ở Philadelphia, người đó đang trong thời gian không thực, trong không gian không thực. Vì người đó ở trong thời gian không thực và không gian không thực – của sáng tạo và tưởng tượng và mơ tưởng riêng của người đó – người đó bỏ lỡ cái thực; người đó bỏ lỡ căn phòng này, chỗ này, người đó bỏ lỡ bạn, người đang đó, sống động, yêu thương, nhưng không sẵn có. Cho nên bạn ở gần và vậy mà xa xôi thế – vì người này đang ở Philadelphia.
Cái gì được cần? Người đó có cần đường không? Người đó có phải đi tới hãng hàng không nào đó và đặt vé quay về không? Người đó có phải đi về lại không? Có bất kì nhu cầu nào về Đường không? Không, mọi điều người đó cần là việc thức tỉnh, cú sốc để cho người đó có thể thức tỉnh, việc lay dậy. Bạn lay người đó, người đó sẽ mở mắt ra, và đột nhiên Philadelphia đã biến mất.
Đích xác như điều đó, sự việc xảy ra. Ở gần Thầy bạn thường xuyên được cho các cú sốc và lay. Thầy không cung cấp cho bạn đường, đường đi, phương pháp, thầy đơn giản gây sốc cho bạn – thầy đi như cơn rùng mình trong xương sống của bạn.
Và giấc ngủ không phải là giấc ngủ thường, nó là giấc ngủ siêu hình. Bạn đã ngủ trong nhiều kiếp rồi. Bạn đã ngủ toàn thể quá khứ, và bạn đã mơ nhiều thế và bạn đã đầu tư vào mơ nhiều tới mức có vẻ gần như không thể nào thức dậy – quá mạo hiểm, quá tốn kém, trò đánh bạc thế. Bạn có thể làm điều đó chỉ nếu bạn rơi vào yêu Thầy. Nếu bạn rơi vào yêu Thầy, mạo hiểm là có thể, vì mọi người chỉ mạo hiểm khi họ đang trong yêu.
Tính chất sannyas là chuyện tình.
Khi bạn đang trong yêu bạn điên. Và chỉ người điên có thể quay lại; người láu lỉnh và tinh ranh và tính toán sẽ nghĩ nhiều thứ thế chống lại việc quay lại. Ở Philadelphia người đó đã làm nhà đẹp, ở Philadelphia người đó đã tìm thấy người đàn bà, ở Philadelphia người đó có con cái, ở Philadelphia người đó có kinh doanh tốt, ở Philadelphia người đó đã trở nên được kính trọng – người đó đã trở thành thị trưởng; mọi thứ cuộc sống của người đó đều chứa Philadelphia. Và đột nhiên bạn đánh thức người đó dậy, và bạn phá huỷ tất cả. Và người đàn bà mà người đó vẫn yêu đã đẹp thế nay không còn nữa, và con cái… tất cả đã biến mất, và chức thị trưởng và kinh doanh và số dư ngân hàng… tất cả đều mất. Người đó sẽ giận bạn.
Chừng nào bạn chưa trong yêu với Thầy, bạn sẽ không cho phép thầy đánh thức bạn dậy. Chừng nào yêu chưa lớn tới mức bạn có thể mạo hiểm tất cả… Một khi bạn thức dậy bạn sẽ cám ơn thầy, nhưng trước khi bạn thức bạn sẽ giận nhiều lần. Điều đó đang xảy ra mọi ngày ở đây. Tôi liên tục lay bạn, gây choáng cho bạn, tôi nói nhiều thứ thế. Chủ định về cơ bản là gây choáng cho bạn, chủ định là bằng cách nào đó làm cho bạn không thể tiếp tục ngủ, tiếp tục mơ. Mọi phương pháp mà chúng ta dùng ở đây không phải là phương pháp đạt tới chân lí – không, không chút nào, không có phương pháp đạt tới chân lí – mọi phương pháp này không là gì ngoài nỗ lực đánh thức bạn dậy, mang bạn trở về nhà, nơi bạn thực sự hiện hữu. Chúng chỉ để phá huỷ mơ của bạn.
Tính chất sannyas là từ bỏ mơ của bạn, từ bỏ ngủ của bạn. Nhưng điều này là có thể chỉ nếu bạn yêu người này, nếu bạn yêu Thầy, nhiều tới mức bạn nói ‘Được, nếu thầy định xuống địa ngục, chúng tôi sẽ đi cùng thầy. Địa ngục sẽ là cõi trời với thầy. Không có thầy chúng tôi sẽ không đi lên cõi trời.’ Chỉ thế thì bạn có thể được thức tỉnh.
Đừng hỏi về bất kì đường nào, Rashid.
Đó là lí do tại sao Jesus làm một phát biểu rất kì lạ: ‘Ta là đường.’ Và người Ki tô giáo đã bỏ lỡ vấn đề này; họ đã diễn giải nó theo cách mà toàn thể sự việc đã đi sai. Khi Jesus nói ‘Ta là đường’ ông ấy đơn giản nói ‘Gặp Thầy và rơi vào yêu. Đi theo Thầy.’ Ông ấy không nói bất kì cái gì về Jesus, ông ấy đơn giản nói cho đệ tử của ông ấy ‘Ta là đường. Rơi vào yêu ta để cho ta có thể đánh thức ông, vì ông sẽ có khả năng mang nhận biết chỉ nếu ông đang trong yêu vô cùng; bằng không, ông sẽ không có khả năng tha thứ cho người này, và ông sẽ muốn rơi vào giấc ngủ lần nữa và ông sẽ muốn bắt đầu mơ lần nữa.’ Khi Jesus nói ‘Ta là đường’ cái ‘ta’ chứa mọi Thầy của thế giới – quá khứ, hiện tại, tương lai. Cái ‘ta’ đó chẳng liên quan gì tới Jesus như vậy, cái ‘ta’ đó là cái ‘ta’ của mọi Thầy.
Đích xác đó là điều Krishna đã nói cho Arjuna, đệ tử của ông ấy, ‘Bỏ mọi thứ sang bên. Tới chân ta – buông xuôi theo ta.’ Có vậy thôi. Người ta bắt đầu nghĩ ‘Làm sao điều đó có thể dễ dàng thế?’ Nó là dễ vì bạn đã không bao giờ rời khỏi chỗ này, nó là dễ vì bạn đã ở đó.
Thầy không cho bất kì cái gì, thầy đơn giản lấy đi cái bạn không có và thầy cho bạn cái bạn đã có. Công việc của Thầy gần giống như ảo thuật, đó là lí do tại sao ngày xưa Thầy đã được coi là nhà ảo thuật. Thầy lấy đi mọi thứ bạn không có và thầy cho bạn mọi thứ bạn đã có – đây là ảo thuật.
Đừng hỏi về đường. Tôi là đường. Nhìn vào mắt tôi đi. Đi vào trong không gian vui thích này mà tôi đang ở đi. Vâng, nó là không gian vui thích. Martin Heidegger gọi nó là ‘tạo miền vui thích’, không chỉ là miền mà là tạo miền, vì miền làm cho nó có vẻ tĩnh và nó là động. Đó là lí do tại sao ông ấy không gọi nó là không gian, vì không gian dường như tĩnh. Và nó không phải là danh từ, nó là động từ – động từ sống.
Thầy là máy phát điện. Thầy là luồng chảy, việc tuôn chảy, dòng sông. Đi vào trong nó di. Và bạn không cần ngay cả bơi, sông đã chuyển động rồi. Bạn có thể chỉ thảnh thơi cùng sông, và một ngày nào đó bạn sẽ thấy rằng bạn đã đạt tới. Và ngày đó có thể là khoảnh khắc này – tất cả phụ thuộc vào dũng cảm của bạn, vào sự mãnh liệt của yêu của bạn.
Không có nhu cầu về bất kì đường nào. Và nếu bạn cố tìm đường, bạn sẽ thấy không phải một, bạn sẽ thấy nhiều, bạn sẽ bị làm sao lãng bởi tất cả những đường đó trong hàng triệu kiếp. Bạn thử một đường thế rồi nó thất bại, thế rồi bạn thử đường khác và đường đó thất bại, và bạn thử đường khác nữa… Và tất cả chúng nhất định thất bại, chúng mang định mệnh thất bại vì bạn đang cố làm cái gì đó mà tuyệt đối ngớ ngẩn.
Điều đó giống như tìm ngựa mà bạn đang cưỡi. Bạn có thể chạy xô đi theo mọi hướng – và bạn có thể có ngựa rất hay, ngựa rất mạnh, và nó có thể đưa bạn tới góc xa nhất của thế gian – nhưng dầu vậy bạn sẽ không tìm thấy ngựa vì bạn đã cưỡi trên nó rồi.
Để tôi đánh thức bạn. Cho phép tôi lấy đi mơ của bạn. Bạn còn cần đường nào nữa? Tôi là đường.
Từ “Mặt trời mọc buổi tối”, Ch.6