Tôi có nghe thầy đúng không? Không cái gì có thể được làm để dừng khổ – không trang hoàng không cắt tỉa nào sẽ làm bất kì cái gì tốt.
Veda, bạn nghe tôi tuyệt đối đúng.
Vâng, không cái gì có thể được làm để dừng khổ. Nếu bạn liên tục làm cái gì đó để dừng khổ, bạn sẽ liên tục tạo ra nó. Đó là cách nó còn dai dẳng, đó là cách bạn nuôi nó, dưỡng nó. Nếu bạn đang làm cái gì đó để dừng khổ, bạn đang tạo ra nó – vì việc làm tạo ra người làm. Việc làm mang tới bản ngã, và bản ngã là chất độc. Việc làm giữ bạn căng thẳng, và việc làm tạo ra lo âu – dù bạn sẽ làm nó hay không. Việc làm giữ bạn lo âu, bao giờ cũng run, và đó là khổ. Và việc làm không bao giờ cho phép bạn nghỉ ngơi. Làm sao bạn có thể nghỉ ngơi khi mà bạn chưa làm điều bạn cần làm? Chừng nào bạn chưa đạt tới bạn không thể thảnh thơi – bạn chỉ có thể thảnh thơi vào ngày mai. Nhưng ngày mai không bao giờ tới; mọi cái tới là hôm nay – và bạn vẫn phải làm cái gì đó. Bạn đang hi sinh hôm nay của bạn cho ngày mai.
Và đây là điều ngu xuẩn duy nhất mà con người phải nhận biết.
Đừng hi sinh khoảnh khắc này cho khoảnh khắc khác. Đừng hi sinh sự sống này cho bất kì cõi trời nào – thứ nhất, thứ hai, thứ năm, thứ bẩy… Đừng hi sinh cho bất kì cái gì. Khoảnh khắc này phải được sống như khoảnh khắc này. Mỗi điều này. Chỉ điều này thôi. Đừng hi sinh nó, vì khoảnh khắc tiếp có thể không bao giờ tới; thực ra, nó không bao giờ tới. Bạn hi sinh khoảnh khắc này cho khoảnh khắc tiếp, và thế rồi bạn sẽ hi sinh khoảnh khắc tiếp, và cứ thế mãi… và một ngày nào đó bạn sẽ chết. Và bạn sẽ chỉ hi sinh và hi sinh. Hi sinh là khổ. Nếu bạn muốn làm cái gì đó để dừng khổ, bạn sẽ không bao giờ có khả năng dừng nó. Nhưng nếu bạn đã nghe tôi, và không chỉ về mặt trí tuệ… Vì tôi dùng những lời đơn giản… Không cái gì có thể được làm để dừng khổ. Nếu bạn đã nghe thấy điều đó, khổ sẽ dừng lại ngay lập tức. Đó là điều Huyền Giác gọi là ‘chặt rễ’.
Dừng làm bất kì cái gì để dừng khổ. Và tôi không nói cố dừng; bằng không, bạn lại di chuyển, bạn lại bắt đầu, trên cùng hành trình – theo cái tên khác, với lá cờ khác. Đó là lí do tại sao Huyền Giác nói rễ có thể bị chặt ngay lập tức, tức khắc, ngay bây giờ. Đây là khoảnh khắc. Bây giờ hay không bao giờ.
Một ngày nào đó nó đã xảy ra…
Ramakrishna đang ngồi dưới cây, và các đệ tử đang làm việc. Ai đó dọn vườn, và ai đó nấu ăn, và ai đó làm cái gì đó khác. Và ông ấy ngồi dưới cây, đung đưa, hát, tụng. Và thế rồi đột nhiên ông ấy kêu lên ‘Đây là nó! Bây giờ hay không bao giờ!’
Nó bất thần tới mức người đang dọn đường đi trong vườn dừng lại. Người đang nấu ăn dừng lại. Người đang ngồi đó với mắt nhắm, mở mắt ra và dừng bất kì cái gì họ đang làm. Trong một khoảnh khắc phúc lạc giáng xuống, phúc lành có đó. Ramakrishna cười. Ông ấy nói ‘Các ông thấy không? Các ông liên tục tìm kiếm nó, và nó là đây.’
Và một người chạm chân ông ấy và cám ơn ông ấy. Nhưng Ramakrishna nói ‘Đừng cám ơn ta. Ta đã không làm bất kì cái gì, ta đơn giản hét lên “Đây là nó! Bây giờ hay không bao giờ!” và ông nghe nó. Cám ơn bản thân ông đi. Bây giờ giữ việc nhắc nhở bản thân ông. Đừng bắt đầu cuộc hành trình hướng tới mục đích có tên phúc lạc, Thượng đế, thiên đường, chân lí. Ở đây, và khổ đã mất đi. Khổ ở đâu? Nhìn xem…’
Veda, có vẻ đúng bây giờ! Khổ ở đâu? Nếu bạn đã nghe tôi đúng, nếu bạn đã nghe tôi chút nào, khổ ở đâu? Trong khoảnh khắc này có khổ nào không? Nhìn vào bên trong. Mọi thứ đã dừng lại. Nó im lặng thế… phúc lành ở trên bạn…
Và đây có thể là sự sống của bạn mãi mãi và mãi mãi. Đây là cuộc sống của tôi, và đây là quyền tập ấm của bạn nữa. Đòi lấy nó đi.
Nếu bạn dừng làm bất kì cái gì để dừng khổ, khổ dừng lại – đó là phép màu. Bạn chỉ đang làm cái gì đó như con chó. Bạn có thấy con chó săn đuôi nó không? Và chó bắt đầu phát rồ, vì nó càng cố bắt đuôi… và đuôi có vẻ gần cạnh thế, đuôi nằm ngay đó, và khi nó nhảy đuôi nhảy theo. Một cách tự nhiên, chó bị xúc phạm; chó, sau rốt, là chó. Nó xông lên mạnh mẽ hơn – logic tự nhiên; mọi chó đều là nhà logic. Logic tự nhiên là ở chỗ nó không chạy đủ để đuổi theo đuôi, đó là lí do tại sao nó không thể bắt được đuôi.
Đó là logic ở bãi chợ, đó là logic của các chính khách: rằng nếu bạn không có được điều bạn muốn, điều đó đơn giản chỉ ra bạn không chạy đủ nhanh, bạn không đi đủ nhanh. ‘Đi nhanh lên! Tìm phương tiện tốc độ hơn!’ Đó là toàn thể logic của thế kỉ này: tốc độ. Nếu bạn bất hạnh thế thì bạn phải đã đi rất chậm hướng tới nó. ‘Đi nhanh lên! Thuê máy bay phản lực và đi nhanh! Bạn càng đi nhanh càng tốt. Tốc độ càng lớn càng tốt.’ Đây là logic. Điều này không có gì rất đặc biệt về nó – chó có cùng logic.
Và thế rồi chó nhảy, và nó mỗi lúc một nhảy nhanh hơn, và nó quay tròn, quay tròn. Nhưng nó không thể bắt được đuôi. Và đuôi gần cạnh thế, ngay chỗ kia, và nó có thể thấy: đuôi có đó.
Nghĩ về chó đi. Chỉ trở thành chó trong một khoảnh khắc và nghĩ. ‘Gần thế sao? Và mình không thể bắt được nó! Mình có bất lực hay cái gì không?’ Điều đó là thách thức thế. Thế rồi con chó mệt lử, nằm ra sàn, thở hồng hộc, và đuôi vẫn kia… nó tránh nhìn đuôi, vì điều đó cám dỗ thế – và đó là đuôi riêng của nó! Không có nhu cầu bắt đuôi. Có việc bắt: không có nhu cầu bắt nó; nó đã là của bạn.
Đó là điều đang xảy ra, Veda. Nếu bạn đang cố trở nên hạnh phúc, cố trở nên không khổ, cố dừng khổ và đạt tới phúc lạc, bạn đang săn đuôi mà có vẻ gần nhưng với điều đó bạn sẽ không bao giờ có khả năng bắt được vì nó đã là của bạn rồi. Bạn đã sở hữu nó. Dừng săn đuổi lại, và nhìn rễ của cái đuôi; bạn sẽ thấy rằng nó được gắn với bạn. Và bạn không cần bất kì Thầy nào để gắn đuôi của bạn với bạn: không Charan Singh nào được cần để kết nối bạn; bạn được kết nối rồi.
Tôi có nghe thầy đúng không? Không cái gì có thể được làm để dừng khổ – không trang hoàng không cắt tỉa nào sẽ làm bất kì cái gì tốt.
Bạn vẫn muốn cái gì đó để được bận bịu; bạn vẫn hi vọng tôi sẽ nói ‘Không, Veda. Có cái gì đó. Tôi sẽ cho bạn khai tâm bí mật, Veda. Tới tôi đi. Có cái gì đó – mật chú linh thiêng – mà tôi chỉ cho người đặc biệt, vài người được chọn.’ Không có gì linh thiêng và không có gì đặc biệt, vì không cái gì phải được làm; Thượng đế đã làm nó rồi. Thế giới là hoàn hảo như nó bao giờ cũng có thể vậy. Bạn là hoàn hảo như bạn bao giờ cũng có thể vậy. Thực ra, bạn hoàn hảo hơn bạn có thể tưởng tượng bản thân bạn đã bao giờ là vậy.
Chỉ thảnh thơi. Không có nhu cầu dừng bất kì cái gì. Nếu khổ có đó, nó có đó. Không làm bất kì cái gì về nó; để nó ở đó. Kính trọng nó, và để nó ở đó. Và bạn sẽ ngạc nhiên rằng chỉ để nó ở đó là chặt rễ. Bạn không còn nuôi dưỡng nó; bạn không còn căng thẳng; không lo âu thêm, không phiền não thêm. Khổ có đó, và bạn không khổ – khổ có thể còn lại bao lâu? Nó sẽ chết, nó sẽ sớm biến mất. Nó đã được tạo ra bởi việc chạy của bạn: nó đã là khói được tạo ra bởi bạn xông lên và tăng tốc.
Và nếu bạn không thể học được nó ở đây khi tôi đã biến đổi không khí thành rượu, bạn sẽ học ở đâu? Ở đây nó đang xảy ra. Bạn chỉ phải mở với nó; nó đã xảy ra rồi. Mọi thứ là hoàn hảo trong khoảnh khắc này. Bạn cũng vậy.
Khoảnh khắc này, không nỗ lực nào, không cố gắng nào, không đâu mà đi, là Thượng đế. Trong khoảnh khắc này, được thảnh thơi, bạn là cái đó: tattwamasi, Ngươi là cái đó. Trong khoảnh khắc này không cái gì bị thiếu, không cái gì đang bị thiếu. Điều này tôi gọi là ‘ngất ngây’ – ngất ngây với khoảnh khắc này, với sự tồn tại này.
Bạn phải học thở không khí này. Đó là satsang, đó là hiện hữu cùng Thầy.
Từ “Mặt trời mọc buổi tối”, Ch.4