Tình yêu và người yêu
Từ khi đổ vào yêu, cho dù hầu như chẳng có gì làm với anh ấy, nó dường như là toàn thể cuộc hành trình riêng của tôi. Cảm thấy được nuôi dưỡng và nhiều sức mạnh trong con người tôi.
Câu hỏi này là từ Anand Amrita.
Yêu là chất nuôi dưỡng. Yêu đích xác giống như thức ăn cho hồn. Thức ăn là chất nuôi dưỡng cho thân thể, yêu là chất nuôi dưỡng cho hồn. Không có thức ăn bạn sẽ chết về mặt vật lí, không có yêu bạn sẽ chết về mặt tâm linh – thực ra bạn thậm chí sẽ không được sinh ra. Thân thể cần thức ăn, hồn cần yêu.
Và Jesus là đúng khi ông ấy nói, ‘Con người không thể sống chỉ bằng bơ.’ Vì bơ chỉ dành cho thân thể. Bạn sẽ phải tìm và kiếm cái gì đó nuôi dưỡng cho hồn bạn. Cho nên, Amrita, luôn ở trong yêu đi. Và nhớ một điều: Người yêu không thành vấn đề, yêu thành vấn đề. Nếu một người yêu biến mất khỏi đời bạn, đừng trở nên cay đắng. Nếu một người yêu đã rời xa bạn, đừng liên tục bám lấy quá khứ và kí ức và hoài niệm về nó. Điều đó là báng bổ, điều đó là xúc phạm yêu. Người yêu là tốt, nhưng người yêu là tốt vì yêu. Bạn không cần hi sinh yêu cho người người yêu. Người yêu tới và đi, yêu còn lại.
Khi người yêu này đã đi ra khỏi cuộc đời bạn, đừng trở nên bị đầu độc bởi điều đó, đừng bắt đầu đóng tim bạn lại. Bạn phải sống, bạn phải vẫn ở trong yêu. Người ta bao giờ cũng phải ở trong yêu – với ai là không quan trọng. Nếu yêu liên tục tuôn chảy, bạn sẽ được nuôi dưỡng trong hồn bạn.
Nhưng có những người làm ra điều kiện này nữa. Họ trở nên quá gắn bó với người yêu. Cứ dường như người thổi sáo đã trở nên quá gắn bó với chiếc sáo của mình và anh ta không thể chơi trên chiếc sáo khác. Và sáo này đã bị đánh cắp, bị vỡ, giờ anh ta sẽ không bao giờ hát. Bây giờ anh ta sẽ không bao giờ hát – vì chiếc sáo đó không còn với anh ta, làm sao anh ta có thể hát? Điều đó sẽ là phản bội với chiếc sáo đó. Điều này là ngu xuẩn nhưng đây là cách nhân loại đã được dạy. Nếu chiếc sáo đó bị mất đi, tìm và kiếm chiếc sáo khác. Vì sự sùng kính của bạn phải hướng tới bài ca, không hướng tới chiếc sáo. Chiếc sáo chỉ là phương tiện, lối chuyển.
Mọi người yêu cũng vậy. Nếu người yêu này không còn đó, bắt đầu đi tìm, thăm dò người yêu khác. Bao giờ cũng vẫn còn trong yêu, và hồn của bạn sẽ tăng trưởng, sẽ được nuôi dưỡng.
Nhưng mọi người trở nên bị ám ảnh. Ám ảnh là bệnh hoạn. Vì ám ảnh thế giới khổ quá nhiều. Vài người khổ vì họ không thể yêu, và vài người khổ vì họ đã yêu, nhưng mọi khổ đều như nhau. Không cái gì là, và có thể là, vĩnh hằng ở đây; mọi thứ là nhất thời. Gặp gỡ của chúng ta là nhất thời, mọi gặp gỡ là nhất thời. Chính phép màu là chúng xảy ra – rằng bạn đổ vào yêu với người đàn ông hay đàn bà hay với người bạn. Chính phép màu là nó đã xảy ra – biết ơn Thượng đế đi, nhưng đừng coi nó như đương nhiên vậy. Không cái gì có thể bị coi là đương nhiên vậy. Nó sẽ biến mất một ngày nào đó, như nó đã xảy ra.
Nó giống như hoa hồng. Buổi sáng nó có đó, đến tối nó qua rồi. Và hoa hồng là đẹp hơn nhiều vì nó sẽ biến mất. Nếu nó sẽ có đó mãi mãi như hoa nhựa, chắc sẽ không có cái đẹp nào. Chính khả năng của việc biến mất của nó làm cho nó thành có giá trị mênh mông. Cho nên nếu bạn đang trong yêu với một người, nhớ tới hoa hồng đi. Yêu là hoa hồng – nó có đó, nhưng nó không giống như một vật. Nó rất mong manh. Nó giống nhiều với hương thơm – nó đã tới bạn trên cánh gió, gió có thể lại lấy nó đi. Nó là món quà của trời xanh. Bạn không thể bám lấy nó được, bạn không thể sở hữu được nó. Nếu bạn cố sở hữu nó, bạn sẽ giết nó ngay lập tức.
Cho nên vài người bắt đầu sở hữu và giết. Và vài người không sở hữu, nhưng khi người yêu đã mất hay đã đi xa, đã lấy con đường của người đó tách rời khỏi con đường của bạn, thế thì bạn đầy nước mắt mãi mãi. Chỉ khóc vì bình sữa vỡ. Đừng khóc vì bình sữa vỡ. Tiến lên, lại tìm và kiếm, Thượng đế sẽ tới trong hình dạng khác nào đó. Đâu đó khác bụi cây khác có thể đã nở hoa. Và ai biết ‘Hoa hồng lớn hơn có thể đang đợi bạn.’
Bao giờ cũng vẫn còn trong yêu, đừng bao giờ phản bội yêu. Những người yêu tới và đi. Tin cậy yêu rằng nó sẽ lại xảy ra, rằng lần nữa bạn sẽ nhảy múa và ca hát. Tin cậy sự sống, tin cậy yêu đi. Và nó là chất nuôi dưỡng, nó là giả kim thuật. Chính yêu mà người ta được sinh ra qua nó, chính qua yêu mà người ta trở nên tươi tắn lặp đi lặp lại, được làm khoẻ lại. Lặp đi lặp lại cảm thấy nhiệt tình với sự sống, lặp đi lặp lại cảm thấy mở hội sự sống, lặp đi lặp lại cảm thấy biết ơn Thượng đế.
Những người có người yêu đã biến mất, có trái tim đã trở thành không có yêu, là như mảnh đất hoang, là như sa mạc. Họ có thể cầu nguyện nhưng lời cầu nguyện của họ sẽ không có bất kì nhịp đập nào cho nó. Họ có thể cầu nguyện nhưng lời cầu nguyện của họ sẽ mất đi mọi nghĩa. Họ có thể cầu nguyện nhưng lời cầu nguyện của họ sẽ không có bất kì tinh tuý nào cho nó. Nó sẽ khô héo, nó sẽ là bụi – nó không thể có quan hệ với Thượng đế.
Ngày bạn dừng quan hệ với mọi người, bạn dừng quan hệ với sự tồn tại. Mọi người là sự tồn tại gần nhất với bạn. Quan hệ với mọi người, quan hệ với cây, quan hệ với chim và con vật và đá, và chỉ thế bạn sẽ có khả năng quan hệ với Thượng đế. Yêu là cách thức.
Từ “Chính thân này là Phật”, Ch.4