Chân lí của tôi là yêu

Những người yêu của tôi: Tôi yêu các bạn. Tình yêu là thông điệp của tôi – để nó là thông điệp của bạn nữa. Yêu là mầu sắc của tôi và khí hậu của tôi. Với tôi, yêu là tôn giáo duy nhất. Mọi thứ khác chỉ là rác rưởi, mọi thứ khác không là gì ngoài mơ do tâm trí khuấy tung lên. Yêu là điều bản chất duy nhất trong sự sống, mọi thứ khác là ảo vọng. Để yêu tăng trưởng trong bạn và Thượng đế sẽ tăng trưởng theo cách riêng của nó. Nếu bạn bỏ lỡ yêu bạn sẽ bỏ lỡ Thượng đế và tất cả.

Không có cách nào tới Thượng đế mà không có yêu. Thượng đế có thể bị quên đi – nếu yêu được nhớ, Thượng đế sẽ xảy ra như hệ quả. Nó xảy ra như hệ quả. Nó là hương thơm của yêu và không gì khác. Thực ra không có Thượng đế mà chỉ có tính Thượng đế. Không có người nào như Thượng đế ở bất kì đâu. Bỏ mọi thái độ trẻ con đó đi, đừng liên tục đi tìm cha. Tính thiêng liêng hiện hữu, Thượng đế không hiện hữu. Khi tôi nói tính thiêng liêng hiện hữu, tôi ngụ ý bất kì cái gì đang đấy, đều đầy Thượng đế. Mầu xanh của cây, và mầu đỏ và vàng – tất cả là thiêng liêng. Con quạ kêu này, và con chim tung cánh, và đứa trẻ khúc khích, và chó sủa – tất cả là thiêng liêng. Không cái gì khác tồn tại.

Khoảnh khắc bạn hỏi ‘Thượng đế ở đâu?’ bạn đã nêu ra câu hỏi sai. Vì Thượng đế không thể được chỉ ra ở bất kì chỗ nào. Ngài không ở một hướng đặc biệt, Ngài không là vật đặc biệt, Ngài không là người đặc biệt. Thượng đế là tính vũ trụ. Hỏi Thượng đế không ở đâu, thế thì bạn đã hỏi câu hỏi đúng. Nhưng với câu hỏi đúng đó bạn sẽ phải chuẩn bị mảnh đất của tim bạn. Đó là điều tôi ngụ ý bởi yêu – chuẩn bị mảnh đất của tim bạn. Nếu bạn đầy yêu, thế giới đầy Thượng đế – chúng đi song song, chúng là một phần của một bản giao hưởng.

Thượng đế là tiếng vọng từ vũ trụ. Khi bạn đang trong yêu, tiếng vọng này có đó. Khi bạn không trong yêu, làm sao bạn có thể có tiếng vọng? Chính là duy nhất bạn được phản xạ lặp đi lặp lại theo cả triệu cách, chính bạn là người được ném trở lại bản thân bạn lặp đi lặp lặp lại. Nếu bạn đang trong yêu, Thượng đế hiện hữu. Nếu bạn không trong yêu, thế thì nói gì về Thượng đế? – ngay cả bạn không hiện hữu.

Tôi đã nghĩ tôi sẽ cho bạn cái gì hôm nay? Vì đây là ngày sinh của tôi, tôi đã được hoá thân trong thân thể này vào hôm nay. Đây là ngày tôi đã lần đầu tiên thấy mầu lục của cây và mầu lam của trời. Đây đã là ngày tôi lần đầu tiên mở mắt và đã thấy Thượng đế khắp xung quanh. Tất nhiên từ ‘Thượng đế’ đã không tồn tại vào khoảnh khắc đó, nhưng điều tôi đã thấy đã là Thượng đế. Tôi đã nghĩ tôi sẽ cho bạn cái gì hôm nay? Thế rồi tôi nhớ tới câu nói của Phật: Sabba danam dhamma danana jnati – món quà chân lí trội hơn mọi món quà khác. Và chân lí của tôi là yêu.

Từ ‘chân lí’ với tôi có vẻ hơi chút khô khan và tựa sa mạc. Tôi không mấy hoà điệu với từ ‘chân lí’ – nó có vẻ quá logic, nó có vẻ quá ‘cái đầu’. Nó cho bạn cảm giác về triết học, không về tôn giáo. Nó cho bạn ý tưởng dường như bạn đã kết luận – rằng bạn đã đi tới kết luận, rằng đã có tam đoạn luận đằng sau nó, biện luận và logic và suy luận. Không, ‘chân lí’ không phải là lời của tôi, ‘yêu’ là lời của tôi. Yêu là của tim. Chân lí là bộ phận, chỉ đầu bạn được tham gia. Trong yêu bạn được tham gia như tính toàn bộ – thân thể bạn, tâm trí bạn, hồn bạn, mọi thứ được tham gia.

Yêu làm bạn thành thống nhất – và không phải là hợp nhất, nhớ, mà thống nhất. Vì trong hợp nhất những phần tham gia với nhau vẫn còn tách rời. Trong thống nhất chúng tan biến, chúng trở thành một, chúng tan chảy vào trong nhau. Và khoảnh khắc đó tôi gọi là khoảnh khắc của chân lí, khi yêu đã cho bạn sự thống nhất. Trước hết, yêu cho bạn sự thống nhất trong cốt lõi bên trong nhất của bạn. Thế rồi bạn không còn là thân thể, không còn là tâm trí, không còn là hồn. Bạn đơn giản là một – không có tên, không được xác định, không được phân loại. Không còn xác định, không thể định nghĩa được, không thể hiểu thấu thêm. Điều huyền bí, niềm vui, sự ngạc nhiên, hớn hở, lễ hội lớn.

Đầu tiên, yêu cho bạn sự thống nhất bên trong. Và khi sự thống nhất bên trong đã xảy ra điều thứ hai xảy ra theo cách riêng của nó – bạn không định làm bất kì cái gì cho nó. Thế thì bạn bắt đầu rơi vào trong sự thống nhất với toàn thể cái bên ngoài bạn. Thế thì giọt nước biến mất trong đại dương và đại dương biến mất trong giọt nước. Khoảnh khắc đó, khoảnh khắc của cực lạc đó giữa bạn và cái toàn thể, là chỗ bạn trở thành Phật. Khoảnh khắc đó là khoảnh khắc Phật tính được truyền cho bạn. Hay, tốt hơn, được khải lộ cho bạn – bạn bao giờ cũng là cái đó, vô nhận biết.

Lời của tôi là yêu. Cho nên tôi nói: Những người yêu của tôi, tôi yêu các bạn. Và tôi muốn các bạn trút đầy toàn thế giới bằng yêu. Để điều đó là tôn giáo của chúng ta. Không Ki tô giáo, không Hindu giáo, không Hồi giáo, không Jaina giáo, không Phật giáo, mà yêu. Yêu không có bất kì tính từ nào cho nó. Không yêu Ki tô giáo – vì làm sao yêu có thể có tính Ki tô giáo được? Điều đó là ngu xuẩn thế. Làm sao yêu có thể có tính Hindu? Điều đó là kì cục. Yêu đơn giản là yêu. Trong yêu bạn có thể là Christ. Trong yêu bạn có thể là Phật – nhưng không có yêu Phật giáo và không có yêu Ki tô giáo.

Trong yêu bạn biến mất, tâm trí bạn biến mất. Trong yêu bạn đi tới thảnh thơi toàn bộ. Đó là giáo huấn của tôi cho bạn, tôi dạy yêu. Và không có gì cao hơn yêu.

Thế rồi tôi nghĩ tôi sẽ cho bạn cái gì đó đẹp vào hôm nay. Và tôi nhớ tới Bài ca về Thiền của Bạch Ẩn. Nó là bài ca rất nhỏ, nhưng là món quà lớn. Bạch Ẩn là một trong những Thiền sư vĩ đại nhất. Bài ca của ông ấy chứa tất cả: tất cả Kinh Thánh và tất cả Koran và tất cả Veda. Một bài ca nhỏ vài dòng, nhưng nó giống như hạt mầm – rất nhỏ, nhưng nếu bạn cho phép nó đi qua tới tim bạn, nó có thể trở thành cây lớn. Nó có thể trở thành cây Bồ đề – nó sẽ có tán lá lớn và nhiều bóng râm và cả nghìn người có thể ngồi và nghỉ ngơi dưới nó. Nó sẽ có những cành lớn và nhiều chim có thể tới và làm tổ trên nó.

Xem đấy: Tôi đã trở thành cây. Các bạn là những người đã tới để làm tổ trên cây của tôi. Bạn cũng có thể trở thành điều này. Mọi người phải trở thành điều này – vì chừng nào bạn chưa trở thành điều này bạn sẽ liên tục bỏ lỡ việc hoàn thành của bạn. Chừng nào bạn chưa trở thành cây lớn mà đã đi tới tán lá, hoa và quả của nó – điều được hoàn thành – bạn sẽ vẫn còn trong bất mãn. Đau khổ sẽ liên tục giày vò trong tim bạn, khổ sẽ lay lắt quanh bạn. Phúc lạc sẽ chỉ là lời, chẳng có ý nghĩa gì. Thượng đế sẽ chỉ là câu nói lắp bắp.

Khi bạn có hoàn thành thế thì có duyên dáng và thế thì có Thượng đế. Trong sự hoàn thành của bạn, bạn đi tới nhận ra phúc lành của sự tồn tại.

Từ “Chính thân này là Phật”, Ch.1