Yêu là gì?

Thưa thầy, yêu là gì? Tôi cảm thấy rằng điều tôi có thể yêu và điều thầy gọi là yêu là khác toàn bộ.

Vâng, Vidya, chúng phải khác nhau toàn bộ. Khi tôi nói về yêu nó có nghĩa của ý thức trong nó. Khi bạn nói về yêu nó có bóng tối của vô thức trong nó. Chúng là hai thế giới tách rời.

Tôi phải dùng cùng lời bạn dùng. Điều đó là đáng tiếc, nhưng làm gì đây? Tôi phải dùng cùng lời. Không phải là tôi không thể đặt ra lời riêng của tôi – nhưng thế thì bạn sẽ không hiểu điều tôi đang nói chút nào. Ngay bây giờ ít nhất bạn có cảm giác rằng bạn hiểu – ngay cả như vậy điều đó sẽ biến mất, thế thì tôi sẽ có vẻ thực sự là người điên.

Bao giờ cũng nhớ, lời của bạn được dùng theo nghĩa khác toàn bộ. Cho nên khi bạn nghe tôi, tỉnh táo về sự kiện này. Và đừng nhảy ngay lên lời và đừng cho chúng mầu sắc của bạn. Đó là thói quen rất máy móc. Bạn nghe từ ‘yêu’ và ngay lập tức bạn biết điều tôi ngụ ý. Bây giờ bạn không cần lắng nghe, bạn có thể đi vào giấc ngủ, bạn có thể có việc ngủ chút ít – vì tôi đang nói về yêu và bạn đã biết yêu là gì.

Bạn không biết yêu là gì đâu. Cuộc sống của bạn không chứng minh rằng bạn biết. Nếu bạn biết yêu, bạn đã biết mọi điều đáng biết; thế thì không cái gì còn lại. Nếu bạn đã biết yêu bạn đã biết Thượng đế, bạn đã biết Phật tính. Bạn đã biết thân tinh tuý, thân chân lí. Yêu tồn tại trong ba thân này. Yêu vật lí bạn biết, nó là dục – sự mê đắm của thân thể. Nó không có chiều sâu, nó sâu như thân vật lí. Đó là điều bạn gọi là yêu, đó là điều bạn gọi là đổ vì yêu. Vâng, nó là đổ.

Thế rồi có loại yêu thứ hai, yêu của thân phúc lạc. Bạn không biết về nó. Nó không phải là đổ. Nó là sự tĩnh lặng, nó là nghỉ ngơi. Bạn không đổ – thay vì thế, bạn trở nên được bắt rễ, được tiếp đất. Bạn mất đi mọi việc lang thang, bạn mất đi mọi con sóng, bạn trở thành vũng nước im lặng. Đó là điều phải được ngụ ý bởi yêu.

Và có loại yêu thứ ba, cái tới từ thân tinh tuý. Yêu đó phải được gọi là lời cầu nguyện. Bạn dâng lên trong nó, bạn không bao giờ đổ trong nó. Yêu thứ nhất là việc đổ. Yêu thứ hai là cái ổn định, việc tiếp đất, việc định tâm. Và yêu thứ ba là việc vươn lên trên trời – nó cho bạn đôi cánh.

Khi tôi nói về yêu, tôi ngụ ý cả yêu thứ hai và thứ ba. Vì để yêu thứ ba xảy ra yêu thứ hai sẽ phải được cần tới. Nhưng tôi không chống lại yêu thứ nhất, tôi không chống lại yêu vật lí – vì chừng nào bạn chưa đổ nhiều lần bạn sẽ không có khả năng được tiếp đất. Do đó tôi hoàn toàn ủng hộ cho nó. Đổ thật nhiều lần bạn có thể, để cho bạn có thể học cách không đổ. Đó là cách duy nhất để học – người ta học qua phạm lỗi và sai. Đứa trẻ bắt đầu học bước đi, nó ngã nhiều lần. Nếu người mẹ rất chống lại việc ngã, đứa trẻ sẽ không bao giờ có khả năng bước đi theo cách riêng của nó, nó sẽ vẫn còn què cả đời nó.

Đó là cách hàng triệu người vẫn còn què. Vì xã hội và tu sĩ và bố mẹ liên tục nhấn mạnh rằng yêu vật lí có cái gì đó của tội lỗi trong nó: Tránh nó ra! Thế thì tất nhiên bạn không ngã – nhưng người không thể ngã sẽ không biết cách đứng mà không ngã. Đứa trẻ không thể đảm đương được đôi khi bị ngã, sẽ không có khả năng bước đi chút nào – sẽ vẫn còn bị què, sẽ phải dùng nạng.

Hôn nhân là chiếc nạng – người què đang dùng nó trên khắp thế giới. Vì họ không thể đổ vì yêu, cho nên họ lắng đọng vào cái gì đó tổng hợp, nhựa. Ngã nhiều lần như bạn có thể đi, và tận hưởng việc ngã, và học nghệ thuật ngã – vì chỉ qua điều đó bạn sẽ có khả năng một ngày nào đó học đứng theo cách riêng của bạn mà không ngã.

Từ yêu thứ nhất, yêu thứ hai phải được tìm ra. Và từ yêu thứ hai, yêu thứ ba phải được tìm ra khi bạn đã bắt đầu đứng theo cách riêng của bạn, được bắt rễ sâu trong đất, trong đất trồng. Đất này là đẹp. Đất này là cơ hội, cơ hội lớn để thực nghiệm. Con người của bạn ở đây là thực nghiệm – bạn phải thực nghiệm nhiều nhất có thể được, bạn phải không làm phí hoài bất kì cơ hội nào để thực nghiệm. Và từng thực nghiệm sẽ mang tới chút ít trí huệ cho bạn. Nó tới theo cách gian nan. Người cố vẫn còn bao giờ cũng an ninh, an toàn, sẽ không học được bất kì cái gì, sẽ không học bao giờ.

Tôi đã nghe: Một ông tướng tới thăm quân đội ở Poona. Ông ta hỏi một số lính, ‘Các anh xoay xở với nước của Poona thế nào?’ Họ nói, ‘Đầu tiên chúng tôi đun sôi nó lên. Thế rồi chúng tôi lọc trong nó. Và thế rồi chỉ để an toàn chúng tôi uống bia.’

Thế thì sao bận tâm? Mọi người đang cố là an toàn, mọi người đang cố bao giờ cũng vẫn còn trong an ninh. Họ không thám hiểm, họ không đi ra ngoài biên giới. Và biên giới đã bị ấn định bởi tu sĩ và chính khách – bởi kẻ thù, bởi những kẻ đầu độc. Một cách tự nhiên cuộc sống của bạn không có hương vị cho nó, không thanh điệu. Nó là êm ả, nó bằng phẳng, nó không máu, không xương, nó nhợt nhạt. Bạn giống như chiếc nến sắp tắt. Cuộc sống của bạn không là gì ngoài quá trình dài chết chậm. Bạn không bao giờ sống.

Tôi ủng hộ tất cả cho ba yêu này. Học cách của yêu thứ nhất, cách của thân thể. Và thế rồi đi ra ngoài, vì không có gì mấy nữa. Đừng vẫn còn bị giới hạn vào nó. Nó là lối chuyển để đạt tới thân thứ hai, thân phúc lạc. Và vâng, đôi khi bạn ở sâu trong yêu vật lí, thế nữa phúc lạc nào đó tràn ra khắp bạn từ thân thứ hai. Làm tình với người đàn bà hay người đàn ông, đột nhiên bạn cảm thấy cực lạc, nó không tới từ người đàn bà, nhớ lấy, nó không tới từ người đàn ông, nhớ lấy. Người đàn bà không có gì để cho bạn, người đàn ông cũng không có cái gì để cho bạn. Mọi cái là có thể giữa đàn ông và đàn bà là một loại hấp thu vào nhau. Họ quên bản thân họ trong một khoảnh khắc. Ý thức về cái ngã biến mất, bản ngã biến mất, có vậy thôi.

Trong việc biến mất đó cái gì đó từ thân thứ hai, mà ở bên trong bạn, bắt đầu tuôn chảy, vì bản ngã không còn cản trở nó. Vì bạn bị cuốn hút bởi người đàn bà hay bởi người đàn ông, trong đàn bà, trong đàn ông, tới mức bạn đã quên mất bản thân bạn, tới mức bạn đang trong một loại trạng thái say sưa. Bạn không là cái ngã trong khoảnh khắc đó, không là bản ngã – cái gì đó tràn ra từ thân thứ hai. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy phúc lạc, đó là điều được biết như cực thích dục. Nó chẳng liên quan gì tới dục, thực tại. Một khi bạn đã hiểu quá trình của nó bạn có thể có nhiều nó mà không có dục nào. Bạn có thể đơn giản ngồi và đung đưa và nó bắt đầu tràn ra.

Bạn có thể đạt tới cực thích đó mà không đi tìm đàn bà hay đàn ông. Nhưng bạn phải học qua người đàn ông và qua người đàn bà. Tôi không chống lại điều đó, tôi ủng hộ tất cả cho nó. Nó là đẹp và nó là tốt khi nó diễn ra, nhưng nó không đi đủ xa. Bạn phải đi ra ngoài nó. Bạn phải tìm ra cội nguồn thực của phúc lạc, từ đâu nó tới. Nó không tới từ người đàn bà, nó không tới từ người khác, nó tới từ cốt lõi bên trong nhất của bạn. Nhưng hiểu sai là tự nhiên, vì bạn bị cuốn hút thế trong người đàn bà, bạn nghĩ nó đang tới từ người đàn bà. Và vì người đàn bà bị hấp thu thế trong bạn cô ấy nghĩ nó đang tới từ người đàn ông của cô ấy.

Nó không tới từ người khác chút nào, nó đang tới từ cốt lõi bên trong nhất của bạn. Nhưng bạn không có ý thức về cốt lõi đó. Trở nên ngày càng có ý thức hơn đi. Trong khi làm tình trở nên có ý thức về phúc lạc đang tới từ đâu, từ hướng nào, và đi vào trong hướng đó. Và làm tình có thể trở thành một trong những cách thiền lớn nhất. Do đó có Tantra – toàn thể cách tiếp cận của Tantra là điều đó.

Và một khi bạn đã học cách đạt tới cực thích qua thân phúc lạc riêng của bạn, bạn được tự do khỏi người khác; sự phụ thuộc của bạn không còn đó nữa. Và khi bạn không còn phụ thuộc vào người đàn bà hay người đàn ông, yêu của bạn trở thành không sở hữu. Chỉ thế thì, yêu của bạn không còn chính trị. Bạn không thu người đàn bà về đồ vật; tự do vẫn còn không bị động chạm. Trong dục, tự do không thể vẫn còn không bị động chạm. Bạn càng đi vào trong dục, bạn càng trở nên phụ thuộc vào người khác, vì bạn nghĩ cội nguồn của niềm vui là người khác. Bây giờ bạn sợ ai đó có thể lấy đi nguồn của niềm vui – người đàn bà có thể đi mất hay người đàn ông có thể đi mất, hay anh ấy có thể quay lưng lại. Sợ. Và vì sợ bạn bắt đầu sở hữu, vì sợ bạn trở nên ghen tuông. Yêu về dục không thể đi ra ngoài ghen tuông, ghen tuông ăn sâu trong nó.

Một khi bạn biết rằng phúc lạc đang tới từ cốt lõi riêng của bạn, sự sở hữu biến mất. Thế thì bạn yêu và bạn không đòi hỏi, thế thì bạn yêu và không có điều kiện trong nó.

Và khi bạn đã trở nên được bắt rễ trong thân thứ hai, và việc đổ ngã và loạng choạng trong yêu đã dừng lại, bạn đang tới gần hơn với nghĩa của tôi về yêu. Một khi bạn đã trở nên được thiết lập, được bắt rễ, và bạn đã bắt đầu tận hưởng thân phúc lạc của riêng bạn, thế thì một ngày nào đó bạn đột nhiên thấy cái gì đó khác, nhiều phúc lạc hơn nhiều so với bản thân phúc lạc, đang tiến tới bạn. Các tia sáng của cái gì đó, mà là phúc lạc hơn bản thân phúc lạc, đang tiến tới bạn. Và chúng đang tới từ bên trong nhất của bạn, chính điện thờ bên trong của bạn. Thế thì bạn bắt đầu tìm những cái đó, và bạn bắt đầu vươn lên. Việc ngã đổ biến mất và cây bắt đầu mọc hướng lên trời.

Và khi bạn đạt tới cội nguồn của con người của bạn – thân tinh tuý, thân Phật, thân chân lí – yêu được hoàn thành. Lời của tôi ‘yêu’ có nghĩa tối thượng của kinh nghiệm đó.

Nhưng điều đó là tự nhiên, Vidya, rằng bạn sẽ hiểu theo cách riêng của bạn. Chỉ giữ một khoảng cách nhỏ cho tôi nữa, chỉ một khoảng cách nhỏ. Chín mươi chín phần trăm bạn hiểu theo cách của bạn, tôi chấp nhận điều đó: chỉ để lại một phần trăm cho tôi. Và bạn sẽ sớm thấy rằng một phần trăm đó đã đánh bại chín mươi chín phần trăm của bạn. Nhưng ngay bây giờ điều đó là tự nhiên.

Một người bước vào quán bar trong quận Cơ đốc giáo dữ tợn của Bắc Ai len. Trong ve áo của người đó có thêu một hình Union Jack nhỏ, biểu tượng của người cực đoan Tin lành. Được gắn bởi dây xích vào tay trái anh ta là một con cá sấu lớn, có vẻ hoang dã. Im lặng trùm lên quán bar khi người này tiến tới quầy.

‘Ông có phục vụ người Tin lành trong quán này không?’ Người đó hỏi người đứng quầy.

‘Da có thưa ngài, có thưa ngài,’ người đứng quầy lắp bắp một cách bồn chồn, nhìn chăm chăm vào mồm ngáp của con cá sấu.

‘Được thế thì, tôi sẽ gọi một panh bia cho bản thân tôi và hai người Tin lành cho con cá sấu của tôi.’

Mọi người có những nghĩa khác nhau….

Một người lái xe bus ở miền Nam Mĩ để cho một số người lên xe bus của mình. Ông ta hỏi người da đen anh ta có mầu da gì. Người này trả lời, ‘Đen.’ Người lái xe bus đáp, ‘Không, ông là mầu lục. Mọi người trên xe bus của tôi đều mầu lục. Tôi không tin vào đen và trắng.’

Thế rồi ông ta hỏi người đàn bà da trắng bà ấy có mầu gì. Bà ấy trả lời. ‘Trắng.’ Người lái xe bus lại nói. ‘Không. Bà mầu lục. Mọi người trên xe bus của tôi đều mầu lục. Tôi tin vào một mầu thôi, toàn thể nhân loại là một mầu.’

Thế rồi ông ấy nói to suốt xe bus, ‘Mọi người đã hiểu điều đó chưa? Mọi người trên xe bus mày đều mầu lục. Bây giờ, tất cả các ông bà mầu lục thẫm chuyển xuống sau xe và tất cả các ông bà mầu lục sáng lên phía trước xe.’

Chỉ bằng việc đổi từ chẳng cái gì được thay đổi. Bạn có thể thay lời tôi vào chỗ của lời bạn, điều đó chắc sẽ không tạo ra mấy khác biệt. Nghĩa sẽ liên tục là như nhau.

Cho nên tôi không nói đổi lời. Tôi đang nói trở nên tỉnh táo thêm chút ít, để cho bạn có thể cho phép tôi có một chút ít không gian trong bạn. Và đó là nghĩa của tính chất sannyas. Bạn cho phép chút ít không gian trong bạn dành cho tôi, bạn trở thành chủ và bạn cho phép tôi là khách trong bạn. Và với khách như vậy, chủ sẽ biến mất và khách sẽ sở hữu nhà.

Từ “Chính thân thể này là phật”, Ch.2