Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Tôi đã hiểu rằng nhân chứng là tâm thức thuần khiết, không bị ảnh hưởng bởi thân thể và tâm trí mà nó cư ngụ tạm thời trong đó. Cho nên, điều thứ nhất: Làm sao các nét nhân cách và các ước định còn dai dẳng từ kiếp này sang kiếp khác?
Và điều thứ hai: Chẳng phải điều làm chúng tôi thành những cá nhân duy nhất là có sự liên tục sao?
Maneesha, đầu tiên bạn phải hiểu rằng bạn không chỉ có thân thể gồm thịt xương và máu này, không chỉ bộ não này là một phần của thân thể. Đằng say não bạn có tâm trí – tâm trí đó là trừu trượng – và đằng sau thân thể bạn có thể tinh tú. Từ `astral-tinh tú’ bắt nguồn từ các ngôi sao; nó ngụ ý ánh sáng…. Thay vì thịt hay xương, chỉ một thể được làm bằng ánh sáng. Thể ánh sáng này, thể tinh tú, có tâm trí trong nó.
Khi bạn chết, thể vật lí của bạn và tâm trí vật lí của bạn bị bỏ lại sau. Nhưng thể tinh tú du hành cùng bạn, với tâm trí, với mọi việc ghi nhớ về kiếp quá khứ và thân thể, việc nhớ mọi vết sẹo và vết thương mà đã xảy ra cho thể vật lí. Hiện tượng trừu tượng này du hành cùng bạn; ẩn bên trong nó là trung tâm tồn tại, tối thượng của bạn.
Chừng nào bạn chưa biết tới trung tâm này, bạn sẽ phải du hành liên tục từ thân thể này sang thân thể khác. Bạn đã từng du hành trong hàng nghìn kiếp, thu thập ngày càng nhiều kí ức trong thể tinh tú của bạn. Mặc dầu trung tâm của bạn không bị ảnh hưởng, nó bị bao quanh bởi thể tinh tú, và thể tinh tú liên tục chuyển từ bụng mẹ sang bụng mẹ, từ nấm mồ sang nấm mồ. Đó là tính cá nhân của bạn; nó có sự liên tục. Nhưng sự liên tục này đi tới chấm dứt khi bạn trở thành Phật.
Khi bạn xuyên thấu sâu vào trung tâm, bạn cũng xuyên qua phần thể tinh tú, làm ra con đường đi qua tâm trí, ra ngoài tâm trí, đi qua thể tinh tú và ra ngoài thể tinh tú, tới trung tâm của con người bạn. Một khi bạn đã đạt tới trung tâm của con người bạn, sự liên tục của tính cá nhân của bạn dừng lại. Bây giờ bắt đầu là sự tồn tại vũ trụ. Bạn sẽ không đi vào bụng mẹ khác lần nữa, và bạn sẽ không bị thiêu trên dàn hoả thiêu khác lần nữa. Bây giờ bạn sẽ là một với cái toàn thể.
Tất nhiên, mọi thứ đều có giá. Bạn sẽ phải bỏ tình yêu mến lâu dài với tính cá nhân. Bạn đã yêu tính cá nhân của bạn trong hàng triệu năm, nhưng tính cá nhân của bạn tại giai đoạn cuối cùng là cản trở.
Bây giờ lấy cú nhảy ra khỏi sự liên tục và trở thành một với cái toàn thể đi. Bạn sẽ biến mất hệt như giọt sương trong đại dương. Nhưng trở thành tính đại dương, trở thành càn khôn là phúc lạc tối thượng, là cực lạc sâu sắc nhất. Bạn sẽ không bao giờ hối hận rằng bạn đã đánh mất tính cá nhân của bạn.
Tính cá nhân của bạn đã là gì?
Bạn đã bao giờ nghĩ chưa?
Tính cá nhân của bạn đã là nhà tù ánh sáng, cái đã mang bạn từ bụng mẹ này, đi qua nấm mồ, tới bụng mẹ khác, và lặp đi lặp lại cùng điều. Đó là lí do tại sao ở phương Đông họ gọi nó là vòng sinh tử. Nhảy ra khỏi vòng này là toàn thể mục đích của thiền – đi ra khỏi sự liên tục này, cái đã chỉ là nỗi khổ, lo âu và đau khổ sâu, và biến mất vào trong trời xanh.
Biến mất này không phải là cái chết của bạn. Biến mất này làm cho bạn thành một với cái toàn thể. Và là một với cái toàn thể là niềm vui lớn lao nhất, phúc lạc lớn lao nhất. Không cái gì là ý nghĩa hơn, đầy huy hoàng hơn, oai nghiêm hơn. Ở đây mọi chư phật đã biến mất trong vĩnh hằng tối thượng của sự tồn tại. Nó là tự do khỏi tính cá nhân, tự do khỏi bản thân bạn.
Bạn đã biết tự do khỏi người khác, nhưng bạn không nhận ra rằng bạn vẫn là nô lệ của tính cá nhân riêng của bạn. Nó là chiếc lồng… nó có thể là bằng vàng.
Mở lồng ra và bay ngang qua mặt trời vào trong bầu trời xanh và biến mất, không để lại bất kì dấu chân nào, bất kì dấu vết nào đằng sau.
Điều này Phật Gautam thường gọi là anatta, không cái ngã, không tâm trí, không bạn, không tôi. Điều này thực ra có thể được nói theo cách khác….
Tôi đã kể cho bạn về Kabir, một trong những nhà huyền bí vĩ đại của Ấn Độ. Khi ông ấy còn trẻ ông ấy đã trở nên chứng ngộ, và ông ấy đã viết một bài thơ nhỏ, trong đó dòng đầu viết là: Giọt nước đã biến mất trong đại dương.
Khi ông ấy sắp chết, ông ấy gọi con trai mình Kamaal tới và bảo anh ta đổi dòng đó. Kamaal nói, “Nó hay thế – giọt sương đã biến mất trong đại dương. Sao bố đổi nó? Và cái gì là cái thay thế?”
Kabir nói, “Đây là hơi thở cuối cùng của bố; đừng cãi, đơn giản làm điều bố nói. Thay vì vậy con viết: Đại dương đã biến mất trong giọt sương. Điều đó đã là ấn tượng đầu tiên của bố, đây mới là ấn tượng cuối cùng.” Và ông ấy nhắm mắt lại.
Nhưng cả hai ấn tượng này đều hay. Lúc ban đầu, tất nhiên, bạn sẽ thấy giọt sương đang biến mất vào trong đại dương. Nhưng chung cuộc bạn sẽ nhận ra đại dương đã biến mất trong giọt sương.
Từ “Một hạt mầm làm cả trái đất xanh”, Ch.1